Chương 12: Xin chào đáng sợ thật là ác độc

Mặc kệ chính mình đánh khóc Hoàng Cương, Tiêu Thiên thu hồi ánh mắt trên người hắn, ngắm nhìn bốn phía.

Trên thực tế, hắn cảm thấy đám người này đều là một bộ dáng không quá thông minh.

Chính mình cũng đã đánh tới cửa nhà bọn họ rồi, vẫn còn xem thường mình, tính là ý tứ gì?

- Lẽ nào bọn hắn không khẽ động đầu óc, ta có thể tìm ra đây, ý vị như thế nào sao?

Tiêu Thiên nhổ nước bọt trong tâm.

- Chủ nhân, ngài hôm nay thân thể còn đang bên trong trưởng thành cường hóa, không thể tu luyện, thuộc về người bình thường không có cảnh giới.

- Cộng thêm có nguyên nhân khác, mới tạo thành nhận thức sai lầm đối với thực lực của chủ nhân.

Tiêu Thiên thở dài, ánh mắt dời chuyển phía dưới, phát hiện từng đảo nối liền Huyết Vân lâu treo lơ lửng giữa trời đã bắt đầu có người xuất hiện.

Hình như động tĩnh bên này, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.

- Xem ra, không có thời gian tán gẫu với ngươi.

Tiêu Thiên đột nhiên thu quyền, trong ánh mắt lập loè tinh quang.

Mục đích hắn đi chuyến này, vẫn là phải giải quyết ngọn nguồn phiền toái và cho bản thân khoảng thời gian thư giãn, nhàn nhã.

Nhân tiện, xử lý khối u ác tính Huyết Vân lâu này.

Ầm!

Tiêu Thiên cách không oanh kích ra một quyền, hời hợt, lại hàm chứa lực đạo khủng bố.

Nắm đấm đánh vào không khí với một lực đáng kinh ngạc và đáng sợ.

Khẩu pháo hơi vô hình trực tiếp lướt qua đỉnh đầu đám sát thủ này, bắn trúng đảo nhỏ phương xa treo lơ lửng giữa trời.

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang dội đinh tai nhức óc, đảo nhỏ nối liền tổng bộ Huyết Vân lâu phương xa, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, hóa thành pháo hoa đặc thù.

Tiêu Thiên xoay chuyển thân hình, một quyền tiếp tục một quyền, rối rít cách không oanh kích ra ngoài.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy hòn đảo lơ lửng khác, tính cả sát thủ bên trong, biến thành pháo hoa bụi bặm kỳ lạ, lơ lửng trên không trung.

Sát thủ xung quanh Tiêu Thiên, khắp toàn thân gần như là bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đôi chân của họ có chút run rẩy.

Không ít người đều bị chiêu thức ấy của Tiêu Thiên dọa sợ đến gần như hồn phi phách tán.

Từ đầu tới cuối, bọn hắn đều không cảm nhận được Tiêu Thiên có vận dụng một tia linh khí nào.

Đơn thuần lực lượng nhục thân, một quyền cách không đánh vỡ nát hòn đảo phân lâu?

Đây con mẹ nó chính là người?

- Trốn!!

Không biết là ai, trước tiên kinh hoảng thất thố mở miệng.

Một đám sát thủ Huyết Vân lâu, lúc này mới ở trong mộng mới tỉnh, mỗi người đều thi triển thần thông, linh khí trong cơ thể bạo phát hóa thành tàn ảnh lao đi bốn phương tám hướng.

Phân tán trốn, mới có hi vọng.

Hoàng Cương té xuống đất, đã là nỏ hết đà, hắn sắp chết đã nói không ra lời.

Hắn trợn mắt nhìn, trong tâm đang gầm thét:



- Trốn, phàm là một người thoát khỏi, cũng phải truyền ra ngoài tình báo về quái vật này.

Hắn cũng không tin, ở đây mười mấy tên sát thủ đồng thời chạy phân tán, một người Tiêu Thiên ngăn được!

Nhưng Tiêu Thiên lại dùng sự thực nói cho hắn biết...

Không tin cũng phải tin.

Vèo! Vèo! Vèo!

Tiêu Thiên khẽ động thân hình, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Nhưng sau một khắc, lại có vài chục Tiêu Thiên, đồng thời xuất hiện ở trước mặt từng sát thủ Huyết Vân lâu.

Xuất thủ.

Phốc! Phốc! Phốc!

Từng đoàn sương máu nổ tung, xuyên qua thân hình Tiêu Thiên trong không trung.

Tàn ảnh!

Hàng chục Tiêu Thiên này đều là dư ảnh để lại sau hành động siêu tốc của hắn.

- A...

Hoàng Cương không thể tin, nôn ra một ngụm máu, không kịp trút hơi thở cuối cùng, không phát ra âm thanh nào.

Đến chết hắn đều mở cặp mắt, chết không nhắm mắt a.

Tiêu Thiên đứng chỗ, biểu tình bình tĩnh, dường như làm ra đây hết thảy cũng không phải hắn.

Cách đó không xa, nữ sát thủ viền mây màu vàng, đã bị sợ choáng váng.

Thẳng đến thời điểm ánh mắt Tiêu Thiên nghiêng mắt nhìn qua, nàng mới giật mình, mặt đầy nịnh hót dán qua trên thân Tiêu Thiên.

- Đại nhân, ngài thật là thần võ vô song, để cho nô gia đều không kìm lòng được trở nên hâm mộ, ngài có thể lưu ta một cái mạng hay không, để ta hầu hạ bên người ngài?

Nàng vừa nói, vừa vén y phục mình, xích tới gần Tiêu Thiên.

Đối phương cử động và ngôn ngữ như vậy, để cho Chung Linh chống đỡ trường kiếm đứng dậy biến sắc.

- Du Yến Phệ Tâm Cơ!

Chung Linh biết rõ nữ sát thủ này là ai, nàng nghe mẫu thân nói qua.

Phệ Tâm Cơ sở trường lấy sắc dụ hoặc nam nhân, cuối cùng dỗ những người đó xoay quanh.

Đến lúc mục tiêu chìm đắm trong ôn nhu hương của nàng, nàng sẽ phá vỡ l*иg ngực, ăn tim người đó.

Ác độc cực kỳ, trong tay của nàng không biết nhiễm phải bao nhiêu tính mạng vô tội.

Ở vực Nam Hoang, danh tiếng Phệ Tâm Cơ còn vang xa hơn Hoàng Cương Kẻ Đập Đầu, có thể khiến trẻ nhỏ ngừng khóc quấy ban đêm.

Chung Linh rất lo lắng, Thân vương có thể chống cự sắc đẹp bậc này hay không...

Nhưng một màn để cho nàng bất ngờ, xuất hiện.

Tiêu Thiên vốn không có việc gì, nhìn Du Yến Phệ Tâm Cơ lại gần, lại sắc mặt bị hù dọa đến kịch biến, năng lượng trong cơ thể rung chuyển, bức lui đối phương.

Du Yến đột nhiên bị đánh, dường như đã va phải một bức tường, toàn thân gần như vỡ ra, ngã xuống đất.

Nàng đều không có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nghe được Tiêu âm thanh Thiên vang dội:

- Ngươi nữ nhân này, tâm tư thật là ác độc!



- Đây... Đại nhân... Kể từ đâu a?

Du Yến nhìn biểu tình đáng sợ kia của Tiêu Thiên, giọng điệu phát run.

Trong tâm, càng là mờ mịt.

Mị lực của nàng, không hữu hiệu?

Sắc mặt Tiêu Thiên nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm Du Yến:

- Ngươi cầu xin tha thứ coi thôi đi, lại nói muốn hầu hạ ta, Nữ Đế nhìn ta như thế nào?

- Nàng sợ rằng sẽ hiểu lầm tác phong sinh hoạt của ta không đúng đắn, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hái hoa bắt bướm.

- Nàng nếu như vì vậy mà bỏ ta, làm sao còn làm Thân vương nhàn tản đây, làm sao còn tận hưởng một cuộc sống mãn nguyện?

Tiêu Thiên càng nói càng kích động, chỉ đến Du Yến:

- Tâm tư hiểm ác như vậy, ngươi cái người này thật đáng sợ, không thể để ngươi sống nữa!

Nói xong, Tiêu Thiên chính là vỗ qua một chưởng.

Hắn đánh một chưởng này, thu lực, trực tiếp cách không đánh đứt tâm mạch, kinh lạc và xương cốt của Du Yến.

Chắc chắn phải chết.

- Thu lực không phải thương hương tiếc ngọc, mà là lo lắng xuất thủ quá ác, để cho người hiểu lầm ta có tật giật mình.

Tiêu Thiên nhìn về phía Chung Linh ngây người như phỗng, nghiêm trang giải thích.

- Tiểu nha đầu, ngươi làm chứng, để phòng ngừa vạn nhất.

- Lỡ một ngày kia bại lộ, ngươi cũng có thể giúp ta chứng minh, vì bệ hạ, ta thủ thân như ngọc, tuyệt đối không để cho loại người ác độc này được như ý.

Một đôi mắt đẹp của Du Yến gắt gao trợn mắt nhìn Tiêu Thiên, nàng há miệng, muốn chửi mẹ.

Trời đất chứng giám, nàng thật chỉ muốn còn sống.

Nếu như có thể nhìn thấy Tử Nhược Yên, vị Nữ Đế Hoàng triều Đại Viêm này, Du Yến nàng rất muốn chính miệng hỏi một câu.

Phu quân này của ngài, đầu óc có bệnh đi?

- Ngươi... Đồ ngu ngốc.

Cuối cùng, Du Yến dùng hết sức mắng Tiêu Thiên, trợn mắt, tức giận mà chết.

Tiêu Thiên cũng không hề tức giận, ngược lại lắc đầu khinh thường nói với Chung Linh:

- Nhìn thấy không, mưu kế bị ta vạch trần, thẹn quá thành giận.

...

Chung Linh không có lên tiếng, ngốc trệ một lúc sau, cẩn thận hỏi thăm.

- Thân vương đại nhân, ngài sẽ không lầm?

- Ngươi không hiểu.

Tiêu Thiên lắc đầu, thở dài một cái.

Trước khi xuyên việt, trên địa cầu, át chủ bài của tổ chức, tâm phúc của nghĩa phụ, cái đinh trong mắt, gai trong thịt của địch nhân.

Hắn chịu đựng vô số âm mưu, tính toán vô tận và sự bức hại liên tục.

Chút thủ đoạn nhỏ nhen này của Du Yến Phệ Tâm Cơ, Tiêu Thiên liếc mắt là đã nhìn ra nàng không có hảo ý!