Chương 11: Một quyền đi xuống sẽ khóc

- Tất cả chớ động tay, trước hết để cho ta chơi với hắn một chút.

Sát thủ viền mây vàng thể trạng cường tráng với làn da vàng óng và mái tóc ngắn vẫy tay về hai bên.

Những sát thủ khác rối rít lui về phía sau mấy bước, nhưng bọn hắn vẫn vây quanh Tiêu Thiên.

Mỗi người đều có vẻ mặt đầy nghiền ngẫm nhìn Tiêu Thiên và Chung Linh ở giữa, một bộ dáng xem kịch vui.

- Thân vương đại nhân, xin cẩn thận một chút, hắn chỉ sợ chính là phó lâu chủ Huyết Vân lâu, Hoàng Cương Kẻ Đập Đầu!

Sắc mặt Chung Linh có chút trắng bệch, có chút khẩn trương, nhắc nhở Tiêu Thiên.

- Danh tiếng này nghe vào, thật dọa người.

Tiêu Thiên khoanh tay, đứng bất động, ánh mắt đảo quanh, tỉ mỉ lắng nghe.

Hắn đang nghe tiếng hít thở, xác nhận phân bố của toàn bộ người của tổng bộ Huyết Vân lâu.

Tránh cho chút nữa thời điểm động thủ, sẽ có người chạy trốn, bại lộ tin tức.

- Xem ra, Thân vương Hoàng triều Đại Viêm, lá gan muốn lớn hơn trong tưởng tượng một chút, ngay cả ta đều không để vào mắt a.

Hoàng Cương nhìn Tiêu Thiên đánh giá chung quanh, khẽ cười một tiếng.

Hắn quay đầu đi, nói với Vân Tôn Lai đang đứng nghiêm chắp hai tay sau lưng ở cửa Huyết Vân lâu:

- Lâu chủ, ta có thể chơi tàn nhẫn một chút hay không, phí chữa thương, trừ trong tiền thưởng của ta.

- Thật là hết cách với ngươi, quả thực muốn chơi, chú ý một chút có chừng có mực, đừng gϊếŧ chết. Vân Tôn Lai thấy Hoàng Cương bệnh cũ lại tái phát, nhịn không được lắc đầu.

Đạt được Vân Tôn Lai đồng ý, Hoàng Cương hài lòng nhếch miệng cười, ung dung đi đến trước mặt Tiêu Thiên.

- Khuôn mặt nhỏ nhắn dáng dấp còn rất tuấn tú, cánh tay nhỏ da thịt mềm mại, trắng nõn, xem ra Nữ Đế Đại Viêm yêu thích ngươi tiểu bạch kiểm này a. Hoàng Cương cúi đầu nhìn xuống Tiêu Thiên, sờ cằm lên tiếng trêu chọc.

- Uy, các ngươi nói ta đi xuống một quyền, tên mặt trắng nhỏ này có khóc chảy nước mũi hay không a?

Lời Hoàng Cương nói khơi dậy cảm xúc của mọi người, và tất cả đều bật cười.

- Ha ha ha, so với khóc nhè, ta quan tâm hơn có thể tè ra quần hay không.

- Ta thật ra lo lắng một quyền của Hoàng gia đánh chết người, không tốt để giao nộp cho lâu chủ a.

Đối mặt bốn phía cười nhạo, Tiêu Thiên bình tĩnh nhìn về Hoàng Cương, chỉ chỉ cái trán.

- Đánh chỗ này.

Tiêu Thiên nói, để cho bốn phía lập tức yên tĩnh lại, thần sắc Hoàng Cương cũng hơi ngưng lại.

Thân vương Hoàng triều Đại Viêm này, chẳng lẽ không biết tình cảnh của chính mình sao?

Chủ động khıêυ khí©h?

- Không dám?

Hoàng Cương hồi lâu không có động thủ, Tiêu Thiên nhếch miệng lên.

- Tiểu nạo nạo.

- Ta nạo con mẹ nó!



Cái trán Hoàng Cương nổi gân xanh, gầm thét, một quyền đánh tới trán Tiêu Thiên.

Bản thân hắn là thuộc loại người táo bạo dễ giận, động một chút là muốn đánh nổ đầu của người khác.

Bằng không làm sao hắn có thể có được danh hiệu Kẻ Đập Đầu?

- Khốn kiếp!

Vân Tôn Lai thấy vậy gầm lên, trong tâm càng ảo não.

Lẽ ra hắn không nên đồng ý với hành vi liều lĩnh của Hoàng Cương, Tiêu Thiên có lẽ còn có chỗ dùng, hắn muốn tra hỏi tình báo.

Cũng muốn biết, đối phương phá vỡ linh khí trận pháp Huyết Vân lâu bọn họ, có thể có liên quan đến bí mật của Hoàng triều Đại Viêm hay không.

Hôm nay ngược lại tốt, Hoàng Cương gϊếŧ Tiêu Thiên, cái gì đều không hỏi ra rồi.

Đùng!!

Tiếng va chạm to lớn vang vọng, kình khí va chạm, lấy Hoàng Cương và Tiêu Thiên làm trung tâm, chấn động khắp phía bốn phía.

Động tĩnh nơi này, thật lâu không thể ngừng dừng lại.

Sát thủ bốn phía xúm lại, biểu hiện trên mặt đã phát sinh chuyển biến hoàn toàn, từng người gần như trợn mắt.

Nữ sát thủ lẳиɠ ɭơ đến tựa vào bên trên Huyết Vân lâu cũng đột nhiên đứng thẳng người, không thể tin.

- Đây...

Nàng kinh hãi, vội vàng nhìn lại lâu chủ hướng bên cạnh.

Thái độ Vân Tôn Lai, so với nàng cũng không khá hơn chút nào, cũng bị một màn trước mắt dọa sợ.

Một quyền này của Hoàng Cương, cũng không có đánh nát đầu Tiêu Thiên, thậm chí ngay cả thương tổn tới đối phương đều không làm được.

Hắn vẫn duy trì tư thái ra quyền, nhưng một quyền này, nửa đường bị một ngón trỏ hời hợt ngăn trở.

Tiêu Thiên, trong tình báo chỉ là người bình thường, Thân vương được Nữ Đế Đại Viêm bao nuôi ở trong cung.

Một ngón tay, chặn lại một đòn nổi giận của Hoàng Cương?

- Ngươi chưa ăn cơm sao?

Tiêu Thiên nhìn Hoàng Cương trước mặt, chăm chú hỏi.

- Có thể dùng thêm chút sức hay không?

Hoàng Cương nghe thấy Tiêu Thiên nói, từ trong ngây người thanh tỉnh, gương mặt đỏ lên, dường như bị làm nhục to lớn.

- Đi chết!!!

Hoàng Cương đã bị phẫn nộ làm đầu óc mê muội, linh khí trong cơ thể lần nữa tích góp, quyền phong đã quanh quẩn màu vàng xán lạn.

Ầm!

Một quyền kim quang lấp lóe hướng theo Hoàng Cương phẫn nộ, lần nữa nện ra, đè ép không khí, phát ra tiếng nổ vỡ tan.

Đùng!!!

Một quyền như sao màu vàng rơi, lần nữa đánh về đầu Tiêu Thiên gần trong gang tấc.

Một đòn vừa nhanh vừa mạnh, lần nữa phát sinh va chạm kịch liệt với ngón trỏ của Tiêu Thiên.



Hướng theo một tiếng va chạm nặng nề này, linh khí màu vàng tan vỡ hóa thành trùng kích, để cho sắc mặt sát thủ bốn phía kịch biến, không thể không ngưng tụ linh khí chống đỡ dư âm.

Chung Linh ngay bên trên, càng vội vàng rút bội kiếm ra, đâm vào trong mặt đất, gắt gao bắt lấy chuôi kiếm, mới miễn cưỡng không bị đánh bay.

Nàng hiện vô cùng cảm kích một đạo Trấn Sơn phù này giúp nàng khỏi bị hãm hại.

- Chậc chậc!

Tiêu Thiên lắc lắc ngón trỏ, thất vọng quát lớn với Hoàng Cương.

- Ngươi đang làm gì, ta bảo ngươi dùng sức!!

- A a a a! Hoàng Cương bị ánh mắt miệt thị của Tiêu Thiên kí©h thí©ɧ cuồng nộ vô biên, song quyền liên tiếp đập về phía trước.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hoàng Cương gần như là chèn ép cực hạn của mình, song quyền dường như ảo ảnh, tinh chuẩn rơi vào trên ngón trỏ của Tiêu Thiên.

Người biết nội tình rõ ràng, Hoàng Cương là muốn đánh nổ đầu Tiêu Thiên.

Không biết còn tưởng rằng vị phó lâu chủ Huyết Vân lâu này, đang tiến hành xoa bóp toàn phương diện đối với ngón trỏ Tiêu Thiên.

Phốc xuy!

Lực trùng kích cuồng bạo, ngược lại xoắn trên hai cánh tay Hoàng Cương, bắp thịt của hắn bắt đầu sụp đổ rách nát, máu tươi tuôn tung tóe.

Răng rắc.

Âm thanh gãy xương bắt đầu vang dội, liên tục không ngừng ra quyền, Hoàng Cương rõ ràng đã không chịu nổi.

Ầm!

Một lần cuối cùng bị kình khí của quyền phản chấn, để cho Hoàng Cương bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ đập xuống đất.

Hai tay đã vặn vẹo, căn bản không nhìn ra hình dáng nguyên bản.

Không chỉ như thế, lực đạo phản chấn thuận theo hai cánh tay của hắn, tác dụng với khắp toàn thân từ trên xuống dưới.

Thời khắc này, Hoàng Cương giống như một người toàn máu, căn bản không có năng lực đứng lên.

Về phần Thân vương Tiêu Thiên Hoàng triều Đại Viêm?

Hắn vẫn đứng tại chỗ, dựng thẳng một ngón trỏ, lạnh lùng nhìn Hoàng Cương trên mặt đất.

- Ngươi cái cách chơi này, rất mới mẻ độc đáo, rất đặc biệt, cũng sắp đánh chết mình.

Tiêu Thiên thu hồi ngón trỏ, tiến hành phê bình Hoàng Cương máu me khắp người.

Hoàng Cương run rẩy toàn thân, muốn mở miệng, lại không nói ra lời.

Hắn là mãng phu, vừa rồi dựa vào một kình lỗ mãng, một mực phát động công kích về phía Tiêu Thiên.

Cho tới bây giờ hắn mới tỉnh táo lại, mình rốt cuộc là đang động thủ với dạng quái vật gì?

Hoàng Cương trợn to cặp mắt, trong tâm vô cùng ủy khuất, nước mắt tràn mi.

Nội tâm của hắn, lúc này chỉ có một ý nghĩ: Sở tình báo cẩu tạp chủng, lẽ nào đều là não tàn sao, các ngươi thu thập cái tình báo chó má gì?

Đây đánh đánh, làm sao còn đánh khóc mình đâu?