Chương 43: Nội tâm thầy Hiếu (3)

Từ bệnh viên trở về, tôi không yên tâm em ở một mình, cũng may Hồng muốn ở lại với em nên tôi đỡ lo hơn. Mấy ngày đấy, tôi phải nhắn tin đến nhắc em ăn và uống thuốc đúng giờ, cũng không quên nhắn tin cho Hồng hỏi tình trạng của em.

Hôm đi Hạ Long, lúc đổi chỗ cho Hồng ngồi bên cạnh em, lúc em tựa đầu vào vai tôi ngủ, cảm giác trong tôi bình yên đến lạ. Đã rất lâu rồi tôi không biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là muốn được yêu thương.

Khi thấy em quay ngoắt mặt đi làm ngơ, cố tình ngồi cách xa tôi, không cần phải nói tôi cũng biết là vì em ghen với Thảo, không muốn em khó chịu tôi cố ý đưa điện thoại cho em xem tin nhắn nhưng em giơ tay ra rồi lại rụt tay về, nói rằng không muốn xem. Nhìn biểu hiện đó của em tôi không nhịn được cười.

Đến khu vui chơi, ngồi một góc quan sát mấy đứa chơi đùa hò hét mà nhìn qua em mặt mày tái nhợt, lúc vừa kết thúc một trò chơi đã chạy đến thùng rác mà nôn thốc nôn tháo, tôi liền đi nhanh đến bên cạnh em.

Một tay đưa ra cho em có chỗ bám vững, một tay vuốt sau lưng em, nhìn em cứ nôn mãi như vậy tôi chẳng thấy bẩn gì mà chỉ thấy rất lo cho em, em vừa ốm dậy sức khỏe vẫn chưa tốt vậy mà đã chơi mấy trò cảm giác mạnh.

Trong lúc này Thảo từ đâu xuất hiện đến hỏi, tôi không vui mà trả lời rất thái độ, thấy con bé mặt cũng hơi nghệt ra vì sợ, tôi mới nhỏ giọng lại hơn.

Không thích là không thích, nói bao nhiêu lần mà con bé đó vẫn không chịu từ bỏ, cứ có thời cơ là sấn đề chỗ tôi, một hai lần tôi có thể coi như không có chuyện gì mà bỏ qua, nhưng quá nhiều lần khiến tôi cảm thấy rất phiền.

Giống như buổi chiều hôm ấy khi đến chơi ở công viên nước, cả một đám cứ bám lấy xung quanh, người cần đứng gần thì chẳng thấy đâu, người không cần thì níu tay khoác vai không biết ngại.

Khi em mặc bikini, mặc dù không quá lộ nhưng tôi lại không hề thích, lúc đó chỉ muốn lấy một cái áo khoác vào người em, bắt em đi thay đồ. Nhưng không phải người yêu em thì lấy quyền gì để bắt em làm theo ý mình nhỉ, chẳng lẽ lấy tư cách là thầy giáo, vậy thì cả lớp sẽ nhìn tôi với ánh mắt gì đây.

Nhìn em chơi cả người ướt sũng, đừng nói chỉ là lo cho em bị ốm lại, mà tôi còn rạo rực lên cảm giác muốn độc chiếm, không hề muốn ăn mặc thế kia đùa với các bạn, tôi ngồi đó nhìn chăm chăm về phía em chỉ mong sao lớp nhanh chóng kết thúc cuộc chơi.

Buổi tối, đang ở trong phòng một mình buồn chán, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra phía ngoài thấy thấp thoáng bóng dáng của em và Hồng đang dắt tay nhau đi dạo, tôi liền ra khỏi phòng muốn đi đến chỗ em giả vờ là tình cờ gặp mặt.

Cả ba người cùng nhau đi dạo biển được mấy phút, Hồng cố ý đẩy em vào người tôi rồi nhanh chóng rời đi, thấy em cũng muốn chạy theo Hồng, tôi giữ em lại, muốn cùng em nói một số chuyện.

Tôi đã suy nghĩ kĩ, cũng xác định rõ được tình cảm của mình, không muốn bỏ lỡ một người, tôi quyết định bày tỏ lòng mình với em, muốn cùng em trở thành một đôi. Em vui vẻ đồng ý, tôi kéo em ôm vào lòng, không tự chủ được mà hôn lên môi em, nụ hôn đầu là dành cho em. Cũng từ đây chúng tôi chính thức trở thành người yêu.

Về Hà Nội, tôi và em bắt đầu hẹn hò như những cặp đôi yêu nhau khác, trên lớp vẫn giữ đúng cương vị thầy trò, về nhà chúng tôi là người yêu. Tôi đưa em đi ăn, đưa em đi chơi, xem phim, dạo phố,… nhiều lúc còn cũng em học. Chúng tôi cùng nhau trải qua những ngày tháng rất hạnh phúc, em đánh thức trái tim ngủ quên trong ngực tôi, mang cho tôi rất nhiều niềm vui.

Được một thời gian, vì không muốn em ở trọ một mình, tôi ngỏ ý muốn em qua sống chung với tôi, không phải là vì có ý đồ gì không đứng đắn với em, mà là vì an ninh ở khu trọ em không tốt, em là con gái ở đó rất nguy hiểm. Với lại chung cư của tôi còn thừa phòng, em dọn qua cũng không có bất lợi gì.

Nhưng ai mà biết được, ở với người yêu, ngày ngày nhìn thấy em lượn lờ trước tầm mắt, mà tôi lại là một thằng đàn ông sinh lý bình thường, làm sao có thể nhịn mãi khi ở chung nhà với em.

Mấy ngày trước đó em lại còn hớn hở khoe với tôi có thằng nhóc bằng tuổi học lớp khác đang tán tỉnh em, em có từ chối nhưng thằng nhóc đó không bỏ cuộc, vẫn kiên trì nhắn tin thả thính em. Ngoài mặt tôi giả vờ như không quan tâm nhưng trong lòng tôi đã ghen l*иg lộn lên rồi. Em xinh đẹp như vậy, lại tài giỏi, sao có thể tránh được những người muốn yêu em.

Tôi im im tự mình tìm hiểu xem thằng nhóc nào cả gan tán tỉnh người yêu tôi đến vậy thì khi gặp thằng nhóc đó thầy nó chẳng có gì đặc biệt, so về ngoại hình chắc chắn là thua tôi rồi, nên tôi rất tự tin nhóc đó sẽ không thể cướp mất người yêu tôi được. Ấy thế mà em thấy tôi làm ngơ không quan tâm liền cố ý nhắn tin nói chuyện với nhóc đó nhiều hơn, cố ý cười khúc khích.

Đúng lúc hôm trên lớp có thời cơ bắt nạt em, chỉ là muốn nghiêm nghị với em một chút, thế mà về nhà giận tôi, không chịu ra ăn, tôi phải mở cửa kéo em ra em mới chịu ngồi xuống ăn.

Nghĩ bụng rằng đợi em tốt nghiệp hai đứa sẽ tiến xa hơn nhưng mà mấy nay em làm tôi ghen, làm tính chiếm hữu trong tôi trỗi dậy, nên tôi chẳng muốn đợi em nữa, lập tức để em hoàn tòan trở thành người con gái của tôi, xem em còn dám trêu chọc tôi nữa không.

Hôm đó chúng tôi chính thức là của nhau, mở ra một đoạn tình cảm mới…

Sau hôm ấy, em cũng không liên lạc với thằng nhóc kia. Ngày ngày, em cùng tôi đón bình minh mỗi sáng và nằm trọn trong vòng tay mỗi khi bóng đêm buông xuống, cùng tôi nấu ăn, cùng nhau làm những việc như những đôi vợ chồng khác…

Đến một ngày, khi tôi thay bức ảnh đại diên facebook do tự tay em chụp cho tôi, thì có nick name Lan Lan nhắc đến, không cần phải nói chắc ai cũng biết đó là Lan, người mà mẹ tôi muốn tôi kết hôn cùng.

Vì từng có khoảng thời gian chơi thân với nhau nên tôi rất lịch sự trả lời tin nhắn, biết được cô ta sắp chuyển về trường mình dạy tôi cũng không quan tâm vì sao cô ta lại đột nhiên có nhã hứng làm giảng viên đến thế.

Khi em hỏi tôi cô ta là ai, tôi chỉ nói là bạn cũ, em nói lại giống như người yêu cũ, tôi nói đó đã là chuyện từ rất lâu. Tôi không biết phải giải thích sao cho em hiểu nên chỉ có thể ậm ừ nói đôi ba câu, đợi đến khi thíc hợp sẽ nói rõ hơn với em.

Cũng bắt đầu từ khoảng thời gian này, công việc của tôi ngày một bận hơn, không phải là vì việc dạy học ở trường, mà là vì công việc làm thêm cho một tập đoàn lớn. Và cũng là lúc anh Thiên quay về nước, hai anh em tôi muốn góp vốn mở một công ty riêng.

Lúc này em cũng rơi vào đợt thực tập, vốn là muốn tự mình giới thiệu công ty cho em nhưng lại sợ em hỏi về thân thế, mà tôi và mẹ lâu này có rất nhiều chuyện không thể có tiếng nói chung vậy nên tôi vẫn chưa muốn cho em biết về gia đình mình.

Nhờ cô Mai giới thiệu cho em vào công ty của Lê Hải, tôi cũng có nói với Đăng phải để ý đến em không được để cho nhân viên trong công ty gây khó dễ với em. Đăng đương nhiên sẽ không từ chối và cũng tạo cơ hội cho em kết thúc kì thực tập sớm hơn thời hạn.

Đến ngày lễ tết, tôi vẫn như mấy năm vừa rồi không về nhà ăn tết cùng mẹ, dự là năm nay cũng cô đơn một mình đợi em về quê ăn tết sớm lên lại với tôi, nhưng khi em thấy tôi ở lại một mình liền đó bảo tôi về ăn tết cùng em.

Tôi vui còn chẳng hết sao có thể từ chối, được sự đồng ý của mẹ em, tôi đưa em về nhà bố mẹ, cũng nhân cơ hội này muốn ra mắt cô chú.

Gia đình em rất bình thường nhưng ngày tết cả nhà quây quần đầm ấm bên nhau làm bánh chưng rồi trang trí nhà cửa, tôi mới cảm nhận được đúng cái gọi là không khí ngày tết. Không giống như nhà tôi, tết cũng như ngày thường, chẳng có gì đặc sắc.