Chương 42: Nội tâm thầy Hiếu (2)

Ngày tôi trở về nước, bác hiệu trưởng Trường đại học Kinh tế có ngỏ ý muốn tôi đến giảng dạy cho các em sinh viên. Mặc dù tôi không có ý định về nước sẽ làm giảng viên nhưng vì bác Hiệu trưởng là người quen bên nhà nội với lại bác ấy nói tôi chỉ cần vào dạy một hai tháng đợi đến khi bác ấy tìm được người thích hợp là có thể nghỉ, nên tôi cũng miễn cưỡng đồng ý.

Khi mẹ biết tin tôi đi dạy học liền mắng tôi một trận, mẹ nói vài ba đồng lương giảng viên thì làm nên được chuyện lớn gì, rồi bắt tôi về công ty gia đình làm việc. Tôi đương nhiên phản đối vì tôi không phù hợp với ngành nghề của công ty, cũng không muốn làm việc dưới quyền của mẹ.

Tôi và mẹ lại cãi nhau, cuối cùng tôi quyết định dọn ra ngoài ở riêng, tôi chọn mua một căn chung cư bình dân để ở, cũng là để tiện cho việc đến trường làm.

Ngày đầu học làm giảng viên khi vừa bước chân vào đến cửa lớp, cả lớp Quản trị kinh doanh nhìn tôi ngạc nhiên, đứa nào đứa đấy mắt chữ O nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi nghiêm mặt lạnh lùng đứng chào lại lớp, chúng nó chắc thấy tôi nghiêm túc nên cũng biết điều không dám ho he gì.

Vừa vào lớp chưa được bao lâu thì một em sinh viên vội vàng chạy đến, lúc sinh viên ấy ngẩng đầu lên, tôi thật không dám tin, chúng tôi lại có cơ hội gặp lại.

Khi hai ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi biết đó không phải là gặp gỡ mà là tương phùng.

Em cũng nhìn tôi vài giây rồi mới ổn định lại chào tôi, cứ nghĩ rằng em cũng nhận ra mình, nhưng mà dạy em một thời gian mới biết em chẳng nhớ đến tôi là ai. Có lẽ tôi không có ấn tượng gì với em, cũng có lẽ vì lượng khách hàng em gặp quá nhiều nên không thể nhớ ra.

Trong lúc giới thiệu biết được em tên là Linh, nghe giọng em nói tôi cũng đoán ra được em là người Hà Nội nhưng vẫn cố hỏi quê em ở đâu, vậy mà em trả lời tôi rằng: “em ở Hà Tây”.

Vì em là lớp trưởng nên tôi dễ dàng có được thông tin liên lạc với em, hôm đó về nhà tôi chủ động nhắn tin cho em trước, vừa là để cho lớp facebook, vừa là để gửi tài liệu, cũng là muốn em kết bạn qua Zalo với tôi.

Tôi chọn một bức ảnh mà mình chụp máy bay khi vừa đặt chân đến sân bay của Mỹ.

Tôi trước giờ rất ít khi chụp ảnh, ngày đó lấy điện thoại ra chụp là vì cảm thấy mình giống như chiếc máy bay đấy vậy, cô đơn một mình giữa khoảng không rộng lớn.

Được một tháng tôi nói với bác Hiệu trưởng rằng mình muốn tiếp tục công việc, bác ấy nghe vậy thì vui lắm, nhưng tôi chỉ đồng ý dạy duy nhất một lớp. Thời gian còn lại ở nhà tôi dành cho công việc riêng của mình.

Không hiểu vì sao đối với em tôi luôn luôn muốn chủ động làm mọi thứ, luôn có một cái gì đó thôi thúc tôi tìm hiểu em, bảo vệ em. Cũng chính vì vậy mà ở lớp, tôi đối với em lúc nào cũng có phần thiên vị hơn, không phải vì em là lớp trưởng mà là vì… người đó là em.

Tôi tìm hiểu biết được hoàn cảnh của em, nên lại càng thương hơn, nhưng đó không phải là thương hại.

Trước nay tôi chưa từng nghĩ sẽ mở lời nhờ ai giúp đỡ nhưng khi biết em khó khăn phải đi làm thêm nhiều công việc, tôi đã chủ động liên hệ với bạn cũ xin cho em vào một trung tâm tiếng anh. Tiền lương của trung tâm chi trả cho em trong đó có một phần nhỏ là tiền tôi bỏ thêm vì muốn em có lương nhiều hơn.

Ngày đầu em lấy lương, em vậy mà vẫn còn nhớ mời tôi đi uống nước, ngoài miệng thì tôi từ chối nhưng em rất kiên trì nên tôi cũng đi luôn. Khi cả hai ngồi trong quán nói đủ thứ chuyện bất giác tôi thấy hai đứa như kiểu là đang hẹn hò vậy.

Những ngày tháng sau đó chúng tôi ngày càng nói chuyện nhiều hơn, dần dần việc nói chuyện với em như một thói quen không thể thiếu hàng ngày. Những hôm đang ngồi làm việc có tin nhắn đến tôi lập tức nhìn đến điện thoại xem người đó có phải em hay không? Khi thấy là của người khác tôi chợt cảm thấy hụt hẫng.

Bẵng đi một thời gian, em không thường xuyên nói chuyện với tôi, trên lớp lại tránh né không dám nhìn đến tôi như trước, tôi không hiểu em gặp vấn đề gì mà biểu hiện như vậy nữa. Về nhà tôi chủ động hỏi em thì em nói thời gian này em bận ôn thi nên không để ý điện thoại.

Vì kết quả học tập của em tôi đương nhiên phải để thời gian cho em học bài, nhưng vừa đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu em đã nhắn đến, và cứ như thế chúng tôi nói chuyện đến đêm muộn.

Sáng hôm sau lên lớp vì bài tập cả lớp không ai làm được mà hôm qua em bảo mình đã làm xong nên tôi để em lên bảng chữa bài, nhưng ai ngờ là em cũng chưa làm. Tôi cho chút không hài lòng vì em nói dối nhưng rồi nghĩ đến tối qua em là dành thời gian nói chuyện với tôi, khóe miệng tôi hơi cong lên nhìn em.

Bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói đôi ba câu với em xong thì tôi cho em về chỗ, tự mình chữa bài. Em cũng rất biết ý, về nhà còn nhắn tin xin lỗi vì đã nói dối.

Chớp mắt đã gần hết một năm học, một ngày em bày tỏ tình cảm với tôi, nhận được tin nhắn nhưng tôi không trả lời ngay, càng không biết phải nói sao với em.

Không phải tôi không thích em mà khi đó tôi chưa hoàn toàn hiểu rõ được tình cảm của mình dành cho em là tình yêu hay là tình thương. Mà đối với chính em, tôi cũng sợ em không xác định được tình cảm của mình, sợ rằng em vì thói quen hàng ngày mà lầm tưởng đó là yêu tôi.

Tôi cần thời gian cho cả em và tôi, cho cả hai có thời gian suy nghĩ.

Khi đó cũng không ít một số sinh viên nhắn tin tỏ tình nhưng đều là ẩn danh, riêng chỉ có Thảo là nhắn suốt không thôi, tôi xem xong cũng nhắn từ chối vài tin rồi làm ngơ không trả lời lại.

Mấy ngày sau em không nhắn đến cho tôi, tôi cứ cầm điện thoại nên rồi bỏ xuống, cũng không có tâm trạng tập trung vào việc gì.

Cuối cùng cũng đợi đến ngày họp lớp để gặp em, khi tôi bước vào em không ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cũng vì vậy mà để lớp đứng rất lâu mới cho các em ngồi xuống.

Khi em lên trên thông báo, tôi nhận ra em đang rất mất bình tĩnh, đến cả bản thân tôi khuyên em ổn định tâm trạng nhưng l*иg ngực tôi cũng đập mạnh khi đứng gần em.

Cả buổi đợi mãi cũng có lúc em nhìn đến tôi, tôi vừa đọc lại tin nhắn của em vừa nghĩ về chuyện giữa chúng tôi, lớp nói, lớp bàn gì tôi cũng không mấy chú tâm.

Khi ra về tôi giữ em lại nói chuyện mặt đối mặt là muốn biết được tâm tình em rõ hơn, tôi muốn chắc chắn hơn em yêu tôi hay chỉ là thích nhất thời.

Tôi không sợ người khác bàn tán về tình yêu thầy trò, cũng như em nói chúng tôi đều trên 18 tuổi, đủ để hiểu cho sự lựa chọn của mình. Nhưng em vẫn chưa tốt nghiệp tôi muốn đợi em một thời gian, muốn cho em hiểu rõ về tình cảm em dành cho tôi hơn mà thôi.

Không hề muốn làm em buồn nhưng khi em khóc, tôi rất muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt em nhưng cuối cùng tôi lại không làm gì. Cứ đứng chôn chân một chỗ mà nhìn em chạy ra khỏi lớp.

Lúc này tôi nhận ra như mình đã lỡ tuột tay khỏi thứ gì đó rất quan trọng, trái tim cũng vì vậy mà hơi nhói lên. Đó có phải là yêu không?

Trước ngày lớp đi du lịch mấy hôm, Khánh gọi điện bảo với tôi rằng em bị ốm, chắc có thể sẽ không đi cùng lớp. Nghe tin em bị ốm, tôi nóng lòng muốn đi thăm em, trên đường đến phòng trọ tôi không quên mua một ít thuốc cùng chào nóng cho em.

Nhìn thấy em mặt mày ửng hồng, mắt thì díu chặt lại, cả người đứng dựa vào cánh cửa như không còn sức, mặc cho em đuổi tôi về tôi vẫn gan lì vào phòng em, nói mãi em mới chịu ăn cháo rồi uống thuốc. Chỉ muốn nói chuyện vài ba câu với em vậy mà em lại hùng hổ lên nói, tôi không yêu tại sao còn quan tâm để em ảo tưởng thêm.

Lúc chạm vào người em, cả người nóng như nửa đốt tôi vừa lo cho sức khỏe của em, vừa sợ làm em kích động nên chỉ biết nhỏ giọng nói chuyện để em bình tĩnh hơn nhưng em lại một mực kéo tôi muốn đuổi về.

Khi tôi muốn nói “tôi cũng yêu em rồi” thì em lại ngất đi, thấy vậy tôi liền gọi xe đưa em đến bệnh viện, không quên gọi báo cho Hồng một tin.

Hồng đến bệnh viện thấy tôi ngồi bên cạnh giường chăm chăm nhìn em, con bé đi lại nói nhỏ với tôi:

- Linh có sao không thầy?

- Bị sốt cao, mệt mỏi nên ngất đi, bác sĩ có tiêm và truyền nước rồi, đợi Linh tỉnh dậy nữa thôi.

- Vâng, sao thầy biết mà đưa Linh đến viện vậy?

Tôi không giấu diếm, mà trả lời ngắn ngọn:

- Tôi đến trọ thăm em ấy.

Em và Hồng là bạn thân có lẽ chuyện giữa chúng tôi em cũng đã kể cho Hồng, con bé nghe tôi nói đến thăm em liền bảo:

- Chắc giờ Linh cũng chưa tỉnh lại ngay đâu ạ, thầy ra ngoài nói chuyện với em một chút được không ạ?

Tôi không muốn để em nằm lại đây một mình, tôi nói:

- Có chuyện gì em có thể nói luôn tại đây.

- À vâng.

Hồng ngừng mấy giây rồi mới nói tiếp:

- Em có nghe Linh kể, nó tỏ tình với thầy nhưng bị từ chối.

- Ừ.

- Em không biết thầy thế nào chứ Linh mấy ngày vừa qua nó buồn lắm đấy ạ, em thấy thầy cũng quan tâm nó mà tại sao lại không thử yêu nó vậy ạ?

- Linh còn trẻ, sang năm đã là năm cuối của các em rồi.

- Thầy lo cho việc học của Linh bị ảnh hưởng ạ? Nhưng em thấy thấy từ chối nó như vậy mới là ảnh hưởng đấy ạ.

- …

- Nếu thầy cũng có tình cảm với Linh vậy thì vì sao không nói cho nó biết, còn nếu không thầy phải dứt khoát hẳn đừng để Linh mông lung về tình cảm của thầy như vậy chứ. Em thì rất muốn thầy và Linh thành một đôi ạ, thầy có phải nên suy nghĩ nhiều hơn về Linh không?

- Chuyện của tôi và Linh, tôi sẽ tự quyết, cảm ơn em nói ra quan điểm.

- Vâng.

Tôi nhìn đến gương mặt mệt mỏi của em đang say giấc trên giường bệnh, bàn tay không tự chủ được, cũng không quan tâm Hồng đang ở đây, cứ vậy mà nắm lấy bàn tay của em.

Khi tôi ra ngoài mua chút đồ, lúc quay lại thấy em đã tỉnh, còn đang ngồi nói chuyện rất mạnh miệng với Hồng. Nào là bảo tôi là không có mắt thẩm mĩ, gọi tôi là ông, rồi còn nói sẽ không yêu tôi nữa mà đi tìm thẳng khác. Tôi nghe được đương nhiên là không vui tí nào, lên tiếng cắt ngang câu chuyện của cả hai.

Em quay lại nhìn tôi rồi lập tức tránh né, khi phòng bệnh còn mỗi hai chúng tôi em vẫn làm bộ như không có chuyện gì, tôi bảo thì lại còn chối, cuối cùng vẫn là bị tôi bắt ăn hết đĩa hoa quả gọt sẵn cho em.