Chương 44: Nội tâm thầy Hiếu (4)

Buổi tối khi chúng tôi đi dạo trên sườn đê, tôi hỏi về gia đình em, lúc đó tôi biết là em không muốn nhắc lại nhưng rồi em vẫn từ từ kể cho tôi nghe. Em khóc khi nhắc lại ngày xưa khiến tôi cũng quặn lòng, em cũng giống như tôi, có khoảng thời gian không hạnh phúc nhưng rồi gia đình em vẫn trọn vẹn, vẫn sống hạnh phúc bên nhau, còn gia đình tôi thì mãi mãi không thể.

Em là con gái mà vẫn có thể mạnh mẽ vượt qua khoảng thời gian khó khăn đen tối đó, vậy thì hà cớ gì tôi là con trai mà không mạnh mẽ chấp nhận sự thật.

Lau nước mắt cho em, tôi nói lời xin lỗi vì khiến em nhắc lại chuyện cũ mà đau lòng, cũng vì tự trách bản thân sao không gặp em sớm hơn, yêu em sớm hơn, như vậy thì em đã có thể hạnh phúc thêm nhiều rồi.

Tôi cùng em hứa hẹn ngày sau đợi khi em tốt nghiệp ra trường đi làm chúng tôi nhất định sẽ lấy nhau, em nhất định phải làm vợ tôi. Tôi không quan tâm liệu mẹ có chấp nhận hay không, tôi chỉ cần một người vợ đó là em.

Trở về Hà Nội là bắt đầu những tháng ngày bận rộn không chỉ riêng em mà còn cả tôi nữa. Dành thời gian hướng dẫn đồ án cho em, bởi vì em thông minh nên tôi chẳng cần phải nói nhiều em cũng tự hiểu. Tôi thời gian này vì phải xoay vốn, cũng vì công ty vừa mới mở nên tôi phải đến công ty suốt, có những hôm mãi muộn mới về mà em vẫn thức đợi tôi.

Đã qua mấy tháng không thấy em hỏi đến Lan, bỗng một ngày em lại hỏi tôi về cô ta. Tôi không thể nói cho em biết Lan là vị hôn thê mà mẹ sắp xếp cho tôi từ nhỏ, nên chỉ có thể bảo em tin tôi là tôi chỉ yêu duy nhất một mình em mà thôi, đợi có cơ hội sẽ giải thích cho em rõ hơn.

Vì công ty chưa đâu vào đâu, cũng chưa biết phải bắt đầu từ đâu để nói cho em biết thân thế của mình, tôi tính đợi giải quyết dứt khoát với Lan thì sẽ nói cho em biết tất cả về mình.

Một ngày tôi hẹn gặp Lan ra nói chuyện, vừa gặp tôi cô ta đã tươi cười mà nói:

- Lâu lắm rồi mới được anh mời đi ăn đó.

Mặc dù làm chung trường nhưng tôi rất ít khi để cô ta có cơ hội gặp mình, hôm nay chỉ có một mục tích là nói rõ quan điểm, nên tôi không vòng vo mà vào thẳng chủ đề. Sau khi cô ta nghe tôi nói muốn hủy hôn thì khóc nóc xin tôi suy nghĩ lại. Tôi nói mình đã có người yêu, không thể yêu người khác và chúng tôi cũng sắp đính hôn mong rằng cô ta hiểu được mà từ bỏ ý định.

Lan nói rất nhiều chuyện, cũng nhắc lại chuyện xưa như mong rằng tôi đổi ý, nhưng cuối cùng tôi vẫn kiên quyết từ chối. Không thay đổi được ý định của tôi, cô ta nín khóc, cố nặn ra một nụ cười mà bảo:

- Vậy thì em chúc phúc cho anh nhé, nếu anh thay đổi ý định em vẫn sẽ luôn đợi anh.

- Anh sẽ không thay đổi.

- Vâng, em có thể ôm anh lần cuối được không?

Tôi không hề muốn nhưng vì giữ thể diện cho cô ta nên đã đồng ý, vậy mà lúc ôm tôi Lan còn cố tình để môi cô ta in đậm vết son lên áo, mặt tỉnh bơ bảo:

- Em xin lỗi để son dây nên áo anh mất rồi.

- Không sao.

Không muốn ở lâu với cô ta, nói xong tôi cũng rời đi.

Về nhà thấy em đã ngủ, tôi vào phòng tắm tự tay giặt đồ tránh cho em nhìn thấy rồi lại hiểu lầm mà không vui. Tôi luôn vì em mà để ý từ những tình tiết nhỏ nhất, không muốn em buồn hay suy nghĩ. Vậy mà em lại không vì tôi mà suy nghĩ sâu xa đến một lần…

Khi tôi còn mải mê với công việc, chỉ cần đợi một thời gian nữa thôi là có thể kể cho em mọi chuyện, nói cho em biết thân phận của mình, cho em một cuộc sống đủ đầy do chính đồng tiền tôi kiếm được. Thì trưa hôm ấy về nhà, em lại bảo muốn chia tay, em nói chúng tôi không hợp.

Tôi đương nhiên sao có thể chấp nhận cái lí do vớ vẩn đó, chúng tôi rất hợp nhau, từ những điều nhỏ nhất, chưa từng vì chuyện gì mà cãi vã to tiếng với nhau, vậy mà em bảo không hợp, có vô lý quá không.

Rồi em nói thời gian qua vì tôi không quan tâm em nên em đã yêu người khác, em nói em không muốn lấy người như tôi, vì tôi làm giảng viên nghèo, không có tiền.

Buồn cười nhỉ, tôi cố gắng bận rộn trong thời gian qua là vì tương lai của hai đứa, có lúc tôi biết mình đã dành thời gian cho em ít đi so với trước nhưng không phải là không quan tâm, không phải là không để ý đến cảm nhận của em.

Em coi thường tôi nghèo không có tiền cho em một cuộc sống đủ đầy sung túc, vậy em có biết hay không, nếu em muốn tôi sẽ vì em mà làm nhiều hơn những gì em cần, chỉ cần em ở bên tôi.

Em nói em yêu người khác rồi, em có biết tôi đau như nào không, em hứa hẹn với tôi đủ thứ, ngày trước nói không cần giàu có chỉ cần tôi ở bên em vậy mà bây giờ lại quay ngoắt 180 độ, ruồng bỏ tình cảm này.

Tôi không có quyền ngăn cấm ước muốn của em, tôi chỉ muốn biết em còn yêu tôi không, vậy mà em nói em không thể đợi tôi được nữa.

Khi em vào phòng được mấy phút ngắn ngủi đã kéo vali đi ra thì tôi mới biết, em ở trong phòng trước của em là để làm gì, dù tôi có không đồng ý em cũng sẽ rời đi.

Ngoài việc để em đi, chúc phúc cho em vậy thì tôi còn có thể làm gì khác đây.

Lại một lần nữa rơi vào tình cảnh chia ly, khiến cho tôi hoàn toàn mất niềm tin về lòng người, về tình yêu.

Có một người như em xuất hiện một khoảng thời gian không quá dài nhưng lại trở nên thân thuộc với tôi. À không, đó không còn gọi là thân thuộc nữa mà là tình yêu hóa tình thân gắn kết như một gia đình.

Để đến một ngày em buông tay rời đi, muốn bước ra khỏi cuộc đời tôi, khi nghe cái lí do “chúng ta không hợp”, khiến bản thân tôi không thể chấp nhận.

Sau cùng em lại nói em không muốn yêu một người làm nghề nhà giáo, vì nhà giáo nghèo, em cần một người lo cho em cuộc sống đầy đủ hơn. Chẳng lẽ ở bên cạnh tôi, tôi không cho em cuộc sống đầy đủ sao, làm giảng viên của em cũng là vì em mà ở lại, cuối cùng cũng vì vậy mà em muốn buông tay.

Tôi chờ ngày em tốt nghiệp, chờ ngày em đi làm sau đó sẽ cầu hôn em, mặc lên người em chiếc váy cưới, cùng em ôm bó hoa xinh đẹp nhất bước vào lễ đường.

Thế nhưng còn chưa đợi ngày em tốt nghiệp, em đã chủ động nói lời chia tay. Tôi vẫn giữ lời hứa với em trong tim, còn em lại không muốn cùng tôi thực hiện lời hứa đó.

Phải chăng bất cứ mối quan hệ nào trên đời này cũng đều có kỳ hạn, huống chi là một cuộc tình.

Tôi chỉ có nhường lại cái quyền bước tiếp với em cho một người nào đó ở tương lai mà em thấy phù hợp.

Sau khi chia tay, ngày em bảo vệ đồ án tôi không đến, ngày em tốt nghiệp tôi đứng trong đám đông nơi góc khuất nhìn em mặc trên người chiếc áo cử nhân, cầm trên tay tấm bằng đại học mà trong lòng không hề dễ chịu.

Tôi rất muốn biết em chia tay rồi em có chút gì là buồn, chút gì là áy náy hay không? Hay là cảm thấy vui khi không còn quan hệ gì với tôi nữa.

Ngày em đi Singapore, tôi đến sân bay nhìn theo bóng dáng em, nếu như không chia tay hôm nay tôi đã cùng em đi du học. Em nói em đã có người khác, vậy người yêu em đâu, tại sao người ta không đến, tại sao không cùng em đi Sing?

Em đi rồi tôi vẫn ở lại đây, cảm giác cô đơn của mấy năm về trước lại ùa về cùng nỗi nhớ.

Tôi đến công ty Lê Hải, muốn biết ai là người yêu em, nhưng suốt cả một tuần tìm hiểu, coi lại camera trong thời gian em thực tập, em không thân không thích với ai, quan hệ với mọi người cũng đều giữ khoảng cách. Như vậy nghĩa là em không yêu ai trong công ty Lê Hải, hoặc cũng có thể là người khác nhưng em lại nói dối tôi.

Cùng lúc đó Hùng nhắn đến hỏi tôi tại sao ngày em đi du học tôi không đến tiễn, nghe thằng bé hỏi như vậy tôi đoán chắc em vẫn chưa nói chuyện của chúng tôi cho gia đình biết. Tôi xem tin nhắn nhưng không trả lời lại, vì không biết phải nói sao cho được.

Mặc dù chúng tôi chia tay nhưng tôi vẫn coi Hùng như một người em, coi bố mẹ cũng giống như bố mẹ tôi vậy. Chẳng vì thế mà ngày trước, biết tin gia đình em còn nợ nần tôi đã lấy ra một khoản tiền không nhỏ giúp gia đình em trả nợ, nhờ bố đứng ra đặt đơn hàng thiết kế, cung cấp đồ nội thất giúp tôi. Vì em mà làm nhiều điều như vậy, không mong gì khác chỉ mong em vui vẻ mà sống, không phải lo lắng mà thôi.

Một tháng em đi, dù cố ép bản thân phải quên em nhưng tôi lại càng nhớ, những đêm làm việc về mệt mỏi, một mình một bóng cô đơn trong chính căn nhà của mình khiến nỗi nhớ em càng khắc sâu hơn, yêu càng nhiều càng khó quên cũng càng dễ hận.

Cuối cùng tôi quyết định sang Sing, không phải là để níu kéo mà là muốn biết em sống ra sao.

Mới đầu chỉ muốn nhìn em một chút thôi nhưng càng nhìn càng nhớ, càng nhìn càng không muốn quay về, tần suất tôi ở lại Sing mỗi lúc một nhiều hơn. Mặc cho công việc ở công ty bận ra sao, vẫn để cho một mình anh Thiên lo hết, tôi chỉ có thể làm việc qua máy tính giúp anh ấy. Nếu số lượng công việc quá tải thì mới đành phải về, nhưng rồi cũng nhanh chóng quay lại Sing.

Tôi không để em nhìn thấy tôi, cứ thế âm thầm quan sát hoạt động hàng ngày của em. Theo sau em đến trường, theo em đi làm, rồi lại đợi em tan tầm đi về nhà. Có những lần thấy em nhìn những đôi tình nhân khác rồi bật cười, cũng có lúc rưng rưng nước mắt, tôi muốn biết là trong lòng em lúc đó nghĩ đến ai, nhớ đến đoạn tình cảm của chúng tôi hay nhớ người đàn ông kia.

Em đã từng nói rất yêu tôi nhưng bỗng lạnh lùng, bỗng quay lưng rời đi, nói những lời làm tổn thương tôi, bỗng bỏ rơi tôi giữa hỗn độn nhớ quên. Nói thẳng ra là em tàn nhẫn với chính tôi…

Không ít lần tôi muốn chạy đến trước mặt mà hỏi em rằng: lời hứa những năm tháng thanh xuân đó của em với tôi phải chăng chỉ là thoáng qua, em thật sự đã hết yêu tôi rồi sao?

Nhưng rồi tôi lại không làm được, không thể đối mặt với em, sợ rằng phải nghe thêm những lời nói tàn nhẫn nữa của em với tôi.

Và rồi cứ thế, lại thêm hai cái tết nữa tôi không về ăn tết cùng gia đình, cùng em ở lại đất nước này nhưng lại không phải là ăn tết cùng nhau như năm vừa qua còn bên nhau.