Chương 4: Trùng sinh (2)

Buổi sáng sớm, như mọi ngày, Lam Trấn Tông hoạt động sôi nổi, vài nhóm nam nữ sinh đang quét dọn lại tiên phủ.

Vẫn như mọi ngày, Lam Thanh Bạch dậy rất sớm, chuẩn bị đủ rồi lên lớp. Y không dạy kiếm thuật, y dạy học cầm, cầm cũng được dùng như một vũ khí, nó có thể cứu người cũng có thể gϊếŧ người mà người bị hại không hề đề phòng được, chỉ cần nắm vững âm luật, người sử dụng âm luật chắc chắn có thể làm mưa làm gió nếu có tham vọng.

Nhưng sử dụng cầm rất khó, nếu không nắm rõ âm luật, thì đàn cầm sẽ chỉ giống như một cây cầm bình thường, hoặc nếu âm luật đã nắm rõ, nhưng khi sử dụng cầm, linh lực cũng cần rót vào cây cầm để thực hiện đúng ý nguyện của chủ nhân, tùy mục đích sử dụng, linh lực sẽ được rót vào ít hoặc nhiều.

Bên ngoài có hai nam sinh, đều là nam sinh nội môn, lại còn là hai học sinh được y chiếu cố, bọn họ đang đứng bên ngoài đợi y.

"Đệ tử bái kiến Ngọc Thanh Quân." Hai nam sinh đồng thanh nói, y nhìn bọn họ, gật đầu.

Lam Thanh Bạch: "chuẩn bị đến đâu rồi?"

Nam sinh bên trái có vẻ mặt ôn nhu, trả lời: "đều đã ổn thoả hết rồi ạ, hai hôm nữa ra ngoài săn đêm, chúng đệ tử sẽ chú ý hết sức."

Lam Thanh Bạch: "đừng cậy mạnh, nguy hiểm liền thả tín hiệu."

Một người tên Lam Hoà An, chính là cái người vừa trả lời y, cậu ta trông rất dịu dàng, lại hiểu chuyện. Người bên cạnh là Lam Trạch Vũ, nhìn có vẻ hơi thiếu ngủ. Cậu ta nhìn có phần sốc nổi hơn Lam Hoà An, tính tình nóng nảy, trời không sợ đất không sợ, nhưng đặc biệt rất sợ sự nghiêm túc thái quá của Lam Thanh Bạch.

Sau đó bọn họ lên lớp, Lam Thanh Bạch dẫn đầu, hai đứa nhỏ theo sau, trên đường đi, môn sinh khác nhìn thấy đều khom lưng hành lễ.

Lớp cầm của y chưa có hơn mười người, đều là những đệ tử nội môn và có tương lai với cầm. Lam Thanh Bạch giảng rất ít, hầu như đều là môn sinh tự cảm nhận và tự tìm tòi học hỏi, tuy khó khắn nhưng học như vậy khiến bọn họ vô cùng nhớ bài. Mấy môn sinh theo học với y, đều là những môn sinh có chí vô cùng lớn nha.

Lam Trạch Vũ tối qua thức có chút muộn, nên hôm nay hắn có chút mệt mỏi, thật sự muốn gục xuống luôn.

Lam Hoà An bên cạnh vẫn cố gắng kéo hắn tỉnh, thỉnh thoảng Lam Thanh Bạch không chú ý, liền lay hắn dậy.

"sư huynh, mau dậy, đừng để Ngọc Thanh Quân y nhìn thấy." Lam Trạch Vũ mỗi lần được gọi như vậy, mắt hắn sẽ lim dim nói: "ừ, ừ ta tỉnh" nhưng cuối cùng vẫn gục.

Lam Thanh Bạch đang cầm sách đi tới đi lui, sau đó chú ý về phía Lam Trạch Vũ.

"Dừng lại, đợi hắn tỉnh rồi tiếp tục." Sau đó y trở về ghế giảng, ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.

Những môn sinh còn lại đều vô cùng bực bội, nhìn về phía Lam Trạch Vũ, trong lòng không ngừng kêu than.

Ngoài chuyện Lam Thanh Bạch hay để học sinh tự học, y còn rất hay trì hoãn, chỉ cần một người trong tất cả môn sinh không tập trung, hoặc đặc biệt ngủ quên như vậy, y sẽ dừng việc giảng dạy lại, ngồi đợi môn sinh đó làm xong mới tiếp tục cho học. Hơn nữa, lý thuyết học rất nặng, để thực hành và sử dụng cầm cần rất nhiều thời gian, cứ trì hoãn như vậy, có khi đến đêm tối mới học xong. Vậy mới nói Lam Thanh Bạch y nghiêm túc thái quá.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thật sự họ không dám kêu than, chỉ biết ngồi im chờ tên sâu ngủ kia thức dậy.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, rốt cục Lam Trạch Vũ cũng tỉnh, nước bọt chảy hết ra trang sách.

Lần này coi như tiêu đời Lam Trạch Vũ, ngoài tội ngủ gật, hắn được truy thêm tội làm hỏng sách. Lam Trấn Tông vô cùng xem trọng sách vở. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía hắn, Lam Thanh Bạch cũng hạ sách xuống. Nhìn hắn.

Lam Thanh Bạch: "?"

Lam Trạch Vũ nhận ra vẫn đề, đứng phắt dậy, lực quá mạnh, làm y phục hắn lộn xộn, bay toán loạn. Lam Trấn Tông chú ý hình tượng!

Lam Trạch Vũ: "đệ tử..."

Lam Thanh Bạch: "có gì uẩn khúc?"

Lam Trạch Vũ cũng không biết trả lời như nào, đêm qua ham chơi mãi mới trở về phòng nghỉ ngơi, lần này coi như tiêu đời. Sau đó hắn lia ánh mắt về Lam Hoà An, ánh mắt như trách mắng "sao đệ không gọi ta dậy?" Lam Hoà An ánh mắt như cười nói đệ bất lực.

Lam Thanh Bạch: "sau khi tan học, đến trường kiếm trồng cây chuối, vừa trồng vừa chép phạt 50 lần điều thứ 254 ở đá gia quy, đủ 3 canh giờ."

(*3 canh giờ = 6 tiếng)

Lam Trạch Vũ khóc không ra nước mắt, nói: "đệ tử xin nhận phạt."

Lam Thanh Bạch cho hắn ngồi xuống, sau đó tiếp tục giảng bài. Sau giờ học, Lam Trạch Vũ đi lĩnh phạt Lam Hoà An đi theo giúp hắn mài mực và thay giấy cho hắn.

"Sư huynh chịu khó, lần sau đừng có ngủ gật trên lớp như vậy."

"Sư huynh, huynh như vậy bọn ta cũng sẽ rất ảnh hưởng đó."

"Hồi đêm trước đệ đã nói huynh nghỉ sớm rồi, huynh ham chơi không chịu nghe lời."

Lam Trạch Vũ trồng cây chuối, một tay chống đỡ cơ thể, một tay chép phạt, phải biết chổng ngược người lên như vậy việc chép rất khó, nhưng từ bé hắn đã được rèn như vậy, nên cũng không quá khó khăn.

Lam Trạch Vũ: "ta biết rồi mà, đệ đừng nói ta nữa, đệ không biết ta đang rất khổ sở sao?"

Lam Hoà An: "huynh đó, ta hết nói nổi."

Trở về tĩnh thất, y tiếp tục đọc sách. Thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, trời đã vào thu, cây hoa đào lại chuyển sang màu vàng, lá vàng rụng, bay tà tà. Mùa thu đến rồi, lại sắp qua thêm một năm, hơn mười năm rồi, y vẫn một mình tịch mịch như vậy. Mải mê suy nghĩ, y không để ý đến bên ngoài, bên ngoài huynh trưởng của y, Lam Thanh Thiên, giờ là Lam tông chủ, gõ nhẹ cửa. Gương mặt của hai huynh đệ nhà y có đến 8,9 phần giống nhau, chỉ khác một chút, huynh trưởng của y trên mặt luôn là ý cười, ôn nhu nhưng không kém phần phong độ, lại lễ nghi giỏi gánh vác việc nhỏ lớn trong gia môn. Còn y lại luôn lạnh nhạt như vậy, khuôn mặt luôn nghiêm túc như thế, hỉ nộ ái ố không hiện trên gương mặt, mắt ngọc mày ngài, lại không nhuốm chút bụi trần.

Lam Thanh Thiên: "ta vào được không?"

Lam Thanh Bạch đứng dậy hành lễ, Lam Thanh Thiên cười, đi đến, ngồi xuống bàn bên cạnh.

Lam Thanh Thiên: "ta đến muốn hỏi đệ, vài ngày nữa sẽ đến hội Đàm Văn, bên phía Kim Dĩ Tông muốn đệ tham dự, ý đệ thế nào?"

Lam Thanh Bạch: "huynh trưởng giúp ta nói với bên ấy, xin phép vắng mặt."

Lam Thanh Thiên nhìn y, trong lòng có một cảm xúc khó tả, càng ngày đệ đệ của mình hình như gầy hơn một chút, nhìn ảm đạm hơn một chút nữa rồi: "nếu đệ không muốn thì thôi, vậy ta trở về trước, đệ nghỉ ngơi chút đi." Sau đó Lam Thanh Thiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Lam Thanh Bạch đứng dậy, một lần nữa hành lễ, tiễn huynh trưởng đi.

Lam Thanh Thiên đi đến cửa, lại hơi do dự quay người lại, nói với y: "đã hơn mười sáu năm rồi, đệ cũng nên tự buông tha cho chính mình đi."

Lam Thanh Bạch không nói gì, khom lưng đại hành lễ sâu hơn một chút, Lam Thanh Thiên thấy hành động của đệ đệ có chút giận, phất tay áo rời đi.

Buông bỏ, hơn mười năm rồi, sao y không thể buông bỏ được? Sao có thể dễ buông bỏ?

Tại sao hơn mười năm rồi, y còn vẫn vương vấn một người đã không còn sự hiện diện trên thế giới này?

Y cũng không biết nữa, tâm y hướng về hắn, cả đời y sẽ đều như thế.