Chương 10: Ra ngoài săn đêm, trở thành bạn đồng hành. Đại Kỹ Trấn (1)

Đã hơn một năm kể từ ngày Lam Thanh Bạch và Vân Hi Hiên gặp và quen nhau, sau vài lần đi săn đêm chung, họ vô thức xem như những người đồng đội thật sự, và lần này cũng như làn trước, bọn họ lại cùng nhau đi săn đêm. Điểm đến của bọn họ là Đại Kỹ Trấn, một trấn nối tiếng về các ca kỹ, vì tính chất đặc thù nên trấn hoạt động rất sôi nổi về đêm, ban ngày sẽ ảm đảm hơn một chút, mà cũng phải thôi. Vân Hi Hiên một tay đặt lên chuôi kiếm, hơi ghì xuống, nhìn sang Lam Thanh Bạch nói: "Ôi trời, cuối cùng chúng ta đã tới rồi." Lam Thanh Bạch không nói gì, im lặng quan sát, Vân Hi Hiên vỗ vào vai y vài cái, mặt tươi rói: "Thôi nào, đừng làm bộ mặt như đưa đám vậy chứ, đến rồi thì nhanh vào thôi."

Lam Thanh Bạch hơi nhíu mày lại, nhìn vào chỗ vai vừa bị vỗ, sau đó nói: "Đừng có động chạm cơ thể như vậy." Vân Hi Hiên hơi nghiêng đầu, bộ mặt có chút ngốc nghếch, hỏi y: "Tại sao? Ta đâu chạm vào chỗ nào bí mật của ngươi đâu?"

Lam Thanh Bạch biết nói với tên não phẳng chỉ tổ bực bội nên không thèm đôi co nữa, ném cho hắn một ánh mắt, sau đó phất áo rời đi.

Vân Hi Hiên nhìn y vượt mặt tay chân loạn xí ngầu, bự bội: "Ê này, đừng có dùng ánh mắt phán xét như vậy chứ?" Sau đó cũng chạy theo, nhanh chóng bắt kịp y.

Vào trung tâm trấn, không khí trong trấn có chút kì lạ, không khí âm u, ảm đạm bao trùm cả một trấn, buổi sáng chỉ có lác đác vài quán ven lề đường mở, mặt ai cũn lờ đờ mệt mỏi như bị hút mất sinh khí.

Bọn họ đã nảy sinh nghi ngờ rằng ở trấn này có thứ không sạch sẽ làm loạn, tìm một tửu lâu nhỏ, trông tửu lâu không nổi bật lắm nên không được những người khác chú ý, nhưng bọn họ lại chọn quán đó làm điểm dừng chân và quan sát, tuy không nổi bật nhưng nó cũng nằm ngay trung tâm trấn, có thể bao quát gần như toàn bộ trấn

Dừng chân một chút, trong quán không có ai, ở quầy hàng có một lão nhân gia đang dùng chổi lông gà quét dọn bụi bẩn, Vân Hi Hiên lên tiếng: "Xin lỗi?" Nghe thấy có giọng người, lão nhân gia hơi dừng lại một chút, quay ra cửa thấy bên ngoài có hai vị khách, lão dừng lại việc dọn dẹp, ra đón tiếp khách quan.

Lão nhân gia: "Thật ngại quá, mài hai vị khách quan vào trong." Vân Hi Hiên cười, hào sảng nói: "Lão không cần vội, xếp cho ta lên lầu hai ngồi được không?" Dù sao thì quan sát từ trên cao vẫn luôn tổng quát được hết mà?

Lão nhân gia cười cười, lão đã già, tóc đã bạc gần như cả đầu, râu cũng vậy, khi lão cười da mặt hơi nhăn lại, lại có vẻ rất hiền từ, nhưng lão hơi gầy, hai gò má hơi hóp lại, có vẻ quán không làm ăn tốt lắm, cũng phải thôi, từ đầu nhìn thấy họ đã nhận ra rồi.

Bọn họ được dẫn lên lầu hai, Lam Thanh Bạch chọn một bàn sát cửa cổ có thể nhìn bao quát tổng thể trấn, lão nhân gia lau bàn và lau ghế trước khi khách ngồi xuống.

Vân Hi Hiên: "Lão cứ để bọn ta tự nhiên."

Lão nhân gia: "Không biết hai vị dùng gì?" Vân Hi Hiên cười: "Cho ta hai bình rượu nhé, loại mạnh nhất ấy, và thêm một đĩa đậu phộng."

Lão nhân gia gật đầu coi như hiểu: "Được rồi, vậy rượu loại mạnh nhất sẽ được đưa lên sớm thôi, hai vị chờ chút nhé?" Sau đó lão lui xuống phía dưới chuẩn bị, Vân Hi Hiên phấn khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên một cái bóng sượt qua từ căn nhà nhỏ cánh tử lâu này năm bước đi về phía nam, trong lòng hắn có chút gợn sóng, muốn lao đến nhưng bị Lam Thanh Bạch ghìm lại, y lắc đầu: "Đừng manh động, tìm hiểu tình hình hiện tại đã."

Vân Hi Hiên nghe y nói cũng dừng lại, tâm lại bình thản mà ngồi xuống chờ rượu lên, một lúc sau có một cậu nhóc mang đồ mà bọn hắn gọi lên, trông nhóc đó chỉ khoảng 13, 14 tuổi, trên nét mặt hiện lên một vẻ ngây thơ vô cùng.

Tiểu nhị nhỏ tuổi: "Rượu và đậu phộng của khách quan, xin lỗi vì để chờ đợi lâu nhé." Vân Hi Hiên cười phớ lớ, hẩy hẩy tay như không sao không sao, sau đó bắt chuyện: "A, đợi chút cho ta hỏi?"

Tiểu nhị hơi dừng lại, nhìn hắn: "Vị khách quan này có gì muốn hỏi." Vân Hi Hiên vẫn giữ nét hoà đồng, hỏi: "Trong trấn này dạo gần đây xảy ra chuyện gì đó kỳ lạ đúng không?"

Tiểu nhị nghe thấy, mặt hơi hoảng hốt, ngó ngó xung quanh, hắn và y càng chắc chắn, trong trấn thật sự có vấn đề.

Tiểu nhị: "Hai vị là tiên môn thế gia đúng không? Đến để tiêu diệt thứ đó à?" Vân Hi Hiên thắc mắc: "Thứ đó? Thứ đó là thứ gì?"

Tiểu nhị tính mở miệng nói nhưng nhớ ra còn công việc của mình, nhóc nói: "Thật ngại quá, hai vị, ta còn phải làm việc nữa, có việc gì để sau rồi nói nhé?"

Vân Hi Hiên mỉm cười, hào phóng nói: "Ngươi cứ ở đây đi, nói cho bọn ta một chút, lát nữa hắn cho ngươi tiền." Sau đó chỉ tay về phía Lam Thanh Bạch, y cũng không phản đối, chỉ im lặng nghe ngóng.

Nghe được nhận tiền, tiểu nhị liền cười cười, phổng mũi nói: "Nói về thông tin, ta là số hai ở trấn này không ai dám xưng số một đấy nhé!" Sau đó ngồi xuống cạnh Vân Hi Hiên, bốc một nắm đậu phộng bỏ vào miệng.

Vân Hi Hiên thấy nét ngây thơ của hắn thì bật cười, chỉ có Lam Thanh Bạch mặt mũi có chút nghiêm trọng: "Ngươi qua đây." Vân Hi Hiên hơi dừng một chút, chỉ tay vào bản thân: "Hả, ta sao?" Lam Thanh Bạch chỉ gật đầu, Vân Hi Hiên nghĩ "phải rồi, sao y lại nói yên nhóc kia được, y rất ghét thân cận với người không quen đấy nhé"

Hắn định từ chối, nhưng thấy y lùi vào trong một chút nhường chỗ ngồi cho mình, hắn cũng không tiện nữa. Vân Hi Hiên: "Được rồi, qua thì qua." Sau đó đứng dậy, đi về phía y và ngồi xuống.

Tiểu nhị bắt đầu kể: "Thật ra trong trấn dạo gần đây thật sự có vài sự việc kỳ lạ, chẳng hạn như có vài nữ tử bị mất tích, và một phần được tìm thấy trong trạng thái bị hút hết sinh khí, chỉ còn là một cái xác rỗng."

Vân Hi Hiên gật đầu, còn y thì nhìn ra ngoài cửa sổ, tiểu nhị tiếp tục nói: "Hầu như thứ đó chỉ nhắm vào những nữ tử có độ tuổi xuân xanh, có một hai trường hợp là trẻ con, và mấy người bị hại đó, đều là những người có nhan sắc khá đẹp làm trong các kỹ viện."

Vân Hi Hiên cười. Ồ, là nhắm đến các kỹ viện à? Sau đó lên tiếng hỏi: "Có thể xác định thời gian đi săn cụ thể của thứ đó không, hoặc là trước hoặc sau khi phát hiện thi thể, có điều gì kỳ lạ xảy ra không?"

Tiểu nhị đáp: "A, cái này thật sự ta không biết, thời gian đi săn cụ thể là vào ban đêm, nhưng địa điểm thì không thể xác định, vả lại không phải hôm nào cũng xảy ra nên không thể biết chính xác, cách mấy ngày thứ đó sẽ đi săn một lần, nhưng từ vụ mất tích kể đến đây, đã năm ngày chưa có thêm bất cứ một sự việc nào."

Vân Hi Hiên: "Vậy ngươi có biết bao nhiêu vụ việc xảy ra rồi?" Tiểu nhị đáp: "khoảng hơn mười vụ việc." Vân Hi Hiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt đùa cợt nhưng làm người đối diện hơi rùng mình: "A, là vậy sao, sao ta nghe nói, con số còn hơn như thế nữa?"

Tiểu nhị gãi đầu, đáp: "À, thật ra chỉ có hơn mười vụ, nhưng địa phận của chúng ta được quản lý bởi một nhánh nhỏ của nhà Kim Dĩ Tông, bọn họ không có khả năng dẹp loạn, báo lên nhánh chính thù vẫn chưa có phản hồi, nên ngươi dân nơi đây có hơi phóng đại về con số để người bên ngoài thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, kết quả là kéo hai vị đến đây."

Vân Hi Hiên quay sang nhìn Lam Thanh Bạch, y cũng đang quay sang nhìn hắn. Thôn dân nơi đây khá thông minh, còn biết phóng đại sự việc kéo người đến dẹp loạn dùm.

Vân Hi Hiên: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, trước hoặc sau sự việc, có gì kỳ lạ không?" Tiểu nhị hơi thoáng dừng lại, nghĩ một chút: "A, có đó, sau khi phát hiện thi thể ngươi bị hút sinh khí, khi xét nghiệm tử thi, người ta thấy trên ngực nạn nhân, có một vết cào, nhìn kĩ lại giống một sợi lông cáo đỏ rực. Những người mất tích thì phát hiện một sợi lông cáo ở nơi mất tích."

Vân Hi Hiên và Lam Thanh Bạch một lần nữa nhìn nhau, suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Lam, cho y bạc đi." Lam Thanh cũng ngoan ngoãn lấy tiền tiền từ trong tay áo, lấy một nén bạc để lên bàn, Vân Hi Hiên nhanh tay, cầm đưa cho tiểu nhị nhưng bị y dành, đặt lại lên bàn, Lam Thanh Bạch: "để hắn tự đến lấy."

Vân Hi Hiên cười: "Ta phát hiện dạo này ngươi rất xấu tính nha?" Lam Thanh Bạch không ư hử gì, đợi tiểu nhị lui xuống, bọn họ mới thảo luận.

Vân Hi Hiên: "Vết cào thành hình sợi lông cáo, một sợi lông cáo được tìm thấy ở vị trí nạn nhân mất tích?"

Lam Thanh Bạch: "náo loạn một vùng như vậy, khả năng cao sẽ là cửu vĩ hồ."

Vân Hi Hiên sờ cằm, mặt đăm chiêu như suy nghĩ gì đó: "Không hẳn, nếu là cửu vĩ hồ, náo loạn vậy còn không đến tai các tiên môn sao? Ta nghĩ không phải là một cửu vĩ hồ, mà nếu phải, thì thể lức đằng sau của nó cũng không đơn giản đâu."

Hắn và Lam Thanh Bạch rời khỏi tửu lâu, đi dạo quanh trấn, ban ngày khá ít hàng quá được bày ra tại nơi đây hoạt động về đêm. Mấy người buôn biết có quỷ nhưng vì miếng cơm manh áo, đành phải ra ngoài mưu sinh, vả lại ban ngày bọn họ cũng không đến nỗi bị mất dạng bất ngờ.

Vân Hi Hiên: "không thể xác định vị trí và thời gian cụ thể, chi bằng, dụ rắn ra khỏi hang đi."

Lam Thanh Bạch: "bằng cách nào?"

Vân Hi Hiên dừng lại, hắn dừng lại ngay trước một tiệm y phục, nháy mắt trêu trọc y: "nam cải nữ trang."

Lam Thanh Bạch bất giác lùi về sau hai bước, Vân Hi Hiên tức cười nói: "ai nha, ta đâu bắt huynh cải trang, để ta, huynh hỗ trợ ta từ trong bóng tối là được."

Sau đó hắn lôi kéo y vào bên trong, y cũng bất lực đi theo hắn, vẻ ngoài của Vân Hi Hiên trông rất anh tú nhưng kiểu nếu làm nữ thì muôn phần kiều diễm hơn, nước da của hắn trắng ngần, không cao lắm, hồi bé do vẻ ngoài giống nữ nhân nên hay bị Vân Hạc Quân trêu chọc, còn sư tỷ thì luôn chăm chút vẻ ngoài cho hắn, coi hắn giống như sư muội, lớn lên hắn cũng giống nam nhi hơn một chút. Nhưng dù sao hắn cũng đều thích dung mạo của chính hắn, nam nữ nhi gì đó, hắn đều thấy mình rất đẹp. Hơi có sự tự tin thái quá, nhưng sự tự tin ấy lại thu hút một cách kì lạ.

Bước vào bên trong, một người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, thấy hai người bọn họ thì xoa tay nịnh hót, không có vẻ đoan chính gì mấy.

"Hai vị công tử, chào mừng chào mừng, các vị có thể nói cho tại hạ biết kiểu mẫu, tại hạ xin dốc lòng hỗ trợ."

Vân Hi Hiên ném vào tay hắn một nén bạc, hắn nhận được bạc liền cười tít mắt, càng làm vẻ nịnh bợ lấy lòng.

Vân Hi Hiên: "có thể mang đến đây vài xiêm y nữ nhi không?"

Ông chủ quán: "quý khách quan muốn mua cho ai? Nhìn như vậy chắc muốn mua cho thê tử?"

Vân Hi Hiên mỉm cười, thành thật trả lời: "ta không có thê tử, là mua cho ta vận?"

Ông chủ nghe đến ý cười có hơi khựng lại, không ngờ hắn lại có sở thúch khác lạ đến thế, nhưng nghĩ đến hắn có nhiều tiền nên vẫn ra sức nịnh bợ.

Ngươi điên thì điên, ta không quản, chỉ cần kiếm được nhiều bạc, chuyện của tên điên ta không để tâm.

Chủ quán: "vậy công tử có gợi ý gì về xiêm y không?"

Hi Hiên: "y phục màu đỏ tươi, càng diễm lệ càng tốt."

Ông chủ: "đương nhiên rồi, tiệm của tại hạ nổi tiếng lắm đấy nhé, chuyên cung cấp xiêm y cho đệ nhất kỹ nữ. Đồ không hoa lệ, tại hạ dẹp quán."

Vân Hi Hiên mỉm cười, nhìn một lượt, thật sự là rất kiều diễm a, đủ loại cả, bộ nào cũng cầu kỳ. Cuối cùng, hắn chọn một bộ xiêm y màu đỏ, trên xiêm y được gắn nhưng hạt lục lạc, khi bước đi nhưng hạt lục lạc sẽ kêu leng keng, khá bắt tai. Đến lúc thanh toán, ông chủ quán nhiều lời nhìn hắn nói: "công tử, thật ra nơi đây có vài tin đồn, nói có thứ đang càn quấy, mà những nạn nhân nó nhắm tới đều mặc y phục màu đỏ, tại hạ chỉ muốn nhắc nhở công tử một chút thôi." Xong lão quay ra nhìn Lam Thanh Bạch đứng bên cạnh, nhìn thấy y, hắn biết danh tính của hai người đều không phải dạng tầm thường, còn mơ hồ đoán được hai người trước mặt là ai.

Vân Hi Hiên mỉm cười, xem ra lão ta có chút nhân tính, nhưng hắn không nói gì, chỉ mỉm cười, nhận xiêm y đã bọc trong một túi giấy, sau đó cùng Lam Thanh Bạch rời đi.