Chương 22: Ngày chết

Giờ phút này tôi không chỉ sợ hãi, mà còn cảm thấy vô cùng ghê tởm, trước kia khi xem tin tức nói có người rơi xuống hố phân tự hoại đã cảm thấy rất ghê tởm rồi, thiếu chút nữa là nôn đến chết đi sống lại, nhưng hiện tại đổi thành bản thân mình, cuối cùng tôi cũng đã cảm nhận được loại tư vị này.

Tôi hoảng sợ khom người xuống, bàn tay máu thịt lẫn lộn kia ngược lại không chạm vào được người tôi, nhưng nghe tiếng bước chân bình bịch bình bịch ở đằng sau, tôi đã biết mình không thể tránh được một kiếp này.

Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc: "Chạy!"

Là Chu Đạo Nhất!

Tuy rằng tôi rất chán ghét anh ta, nhưng vào lúc nguy cấp này Chu Đạo Nhất lại đột nhiên xuất hiện, cũng đồng nghĩa với việc mang đến cho tôi một con đường sống, trong lòng lại có chút cảm kích, sau đó cũng không quay đầu lại, trực tiếp chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.

Bên trong truyền đến một trận tiếng đánh nhau xen lẫn với tiếng gầm rú của con quái vật kia.

Tôi không chọn lập tức quay về phòng học mà là đứng ở cửa nhà vệ sinh, bởi vì tôi muốn đợi sau khi Chu Đạo Nhất gϊếŧ chết con quái vật kia, rồi mới hỏi anh ta xem đây rốt cuộc là chuyện gì.

Tiết tự học thứ hai đã sắp bắt đầu, cả sân thể dục im ắng không một bóng người, chỉ có từng tiếng nổ đùng đùng từ trong nhà vệ sinh truyền ra.

Không ngờ rằng, cách đây không đến một tháng tôi còn là một học sinh bình thường như bao người khác, nhưng hiện giờ thì sao? Tôi vậy mà lại đứng ở trước cửa nhà vệ sinh đợi một con quỷ đi tiêu diệt một khối xác chết bị thối rữa?

Vận mệnh đúng là trớ trêu với tôi mà.

Trong nhà vệ sinh đột nhiên không phát ra tiếng động nữa, tôi không nhịn được liếc trộm nhìn vào bên trong, vừa nhìn liền thấy Chu Đạo Nhất toàn thân máu chảy đầm đìa đang đứng ở nơi đó, trên mặt đất là thi thể đã bị chia thành mấy khúc của con quái vật kia.

Giống như biết tôi đang nhìn mình, Chu Đạo Nhất quay đầu lại cười với tôi một tiếng, nói sao em còn chưa quay về lớp học?

Tôi sững sờ không biết nên nói gì cho phải, đành cứ như vậy nhìn thẳng vào anh ta.

May mà Chu Đạo Nhất cũng không có hỏi nhiều, anh quay đầu đi, không biết từ đâu lấy ra một ngọn lửa màu lam âm u, ngọn lửa kia giống như mọc ở trên tay anh vậy, sau đó chỉ thấy Chu Đạo Nhất vung tay lên, ngọn lửa liền từ trên tay rơi xuống trên mặt đất, bao quanh những mảnh thi thể kia.

Không ngửi thấy mùi thịt thối bị cháy khét, nhưng thi thể trên mặt đất lại nhanh chóng bị đốt thành một đống tro bụi, sau đó một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn đi đống tro tàn kia, nhà vệ sinh lại khôi phục bộ dáng vốn dĩ của nó.

Chu Đạo Nhất làm xong những việc này, mới chậm rãi bước tới cửa, nói em còn đứng ở đây làm gì, không cảm thấy mùi này rất khó ngửi sao?

Tôi đỏ mặt lên, cúi gằm đầu xuống hỏi: "Có thể nói cho tôi biết chuyện này là sao được không?"

"Haha, cái thằng ngốc Chu Nhạc kia, không cho anh xuất hiện ở bên cạnh em, nhưng nếu anh không ở cạnh, hôm nay em chắc chắn sẽ thảm rồi, đúng không?" Chu Đạo Nhất không trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi ngược lại một câu.

Tôi không biết phải trả lời anh ta như thế nào, đành phải cố chấp hỏi tiếp: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Chu Đạo Nhất nói không phải anh đã nói với em rồi sao, có người đang muốn hại em, bây giờ thì em tin rồi chứ?

Tôi nói tôi tin, bởi vì vừa rồi ở trên sân thể dục đã có người uy hϊếp tôi rồi.

"Ồ? Người đó nói gì vậy?" Chu Đạo Nhất hỏi.

Tôi kể lại cho anh nghe những lời Lưu Đồng vừa nói, bao gồm cả những chuyện trước kia một lượt, Chu Đạo Nhất nghe xong liền nói chuyện xảy ra ở trong nhà vệ sinh không thể nào là do tên đó làm được, cậu ta không có năng lực lớn như vậy, có thể chỉ là bởi vì bị người khác đánh nên mới ghi hận trong lòng, muốn hù dọa em một chút mà thôi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nói chuyện này không liên quan tới Lưu Đồng sao? Vậy thi thể thối rữa kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chu Đạo Nhất nhẹ lắc đầu, nói tạm thời anh sẽ không nói cho em, đừng vội, từ từ sẽ có câu trả lời.

"Còn có, chuyện tối nay anh xuất hiện em không cần nói cho Chu Nhạc biết, nếu không đứa nhỏ này sẽ không vui." Chu Đạo Nhất cười bổ sung một câu.

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, liền hỏi vì sao, anh ta nói chuyện này em còn không hiểu sao, không thể kịp thời xuất hiện để cứu em, tên kia nhất định sẽ cảm thấy rất áy náy? Sau đó vì muốn bồi thường cho em, còn không phải đi theo bảo vệ em hai mươi bốn tiếng đồng hồ à, chắc chắn sẽ mệt chết cậu ta!

Đối với ân oán của hai anh em nhà này, tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, rõ ràng hai người đều chướng mắt nhau, nhưng trong lời nói vẫn không nhịn được mà quan tâm đến đối phương, vì thế tôi liền tò mò hỏi: "Giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy, vì sao luôn ghét nhau chứ?"

Chu Đạo Nhất nói còn không phải do con lừa bướng bỉnh kia sao, bởi vì sau khi anh chết liền biến thành quỷ, cậu ta liền phân rõ giới hạn với anh, nói cái gì mà người quỷ khác biệt, thực ra ấy à, đứa nhỏ này chính là sợ bị đánh mất mặt mũi pháp sư của cậu ta mà thôi, bản thân mình là người bắt quỷ, nhưng lại có một người anh là quỷ, nói ra ngoài thì khó xử biết bao nhiêu cơ chứ?

Tôi không cho rằng đây là suy nghĩ thật sự trong đầu Chu Nhạc, chẳng qua Chu Đạo Nhất chỉ vì quá tức giận nên mới cố ý nói như vậy mà thôi.

Tôi biết mình không thể can thiệp vào ân oán giữa hai người bọn họ, vì thế nên tôi chỉ nhẹ gật đầu, nói thế nào cũng được, bây giờ tôi phải quay về lớp học rồi.

Chu Đạo Nhất nở nụ cười, nói sao vậy? Không muốn ở lại với anh lâu hơn một chút nữa sao?

Tôi nói không phải, bây giờ đã bắt đầu vào tiết học rồi, nếu thầy giáo nhìn thấy tôi về muộn như vậy nhất định sẽ trách mắng.

"Được rồi, trêu em chút thôi, quay về đi, về sau cố gắng tránh một mình đi đến những nơi dơ bẩn như thế này." Chu Đạo Nhất nói.

Tôi còn muốn hỏi anh ta một chút nơi nào gọi là nơi dơ bẩn, nhưng tên này đã trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Hết cách, tôi chỉ có thể nhanh chóng quay về lớp học, điều tôi vừa nói với anh ta thật sự không phải lấy cớ, bởi vì mỗi tiết tự học buổi tối đều sẽ có thầy giáo trực ban, nếu tôi trở về muộn sẽ rất dễ bị thầy trách phạt.

Nhưng tôi còn chưa kịp chạy lên đến nơi, trên lầu dạy học bỗng trở nên hỗn loạn, lòng tôi đột nhiên trầm xuống, sao lại xảy ra chuyện nữa rồi?

Bước nhanh lên trên lầu, phát hiện trong hành lang lầu hai đứng chật ních người, người xảy ra chuyện hình như thuộc lớp của Lưu Đồng!

Tôi bước nhanh đi qua đó, nhìn xuyên qua khe hở giữa những bạn học đang tán loạn chạy ra bên ngoài, có người nhận ra là tôi, liền dồn dập tránh sang hai bên nhường ra cho tôi một con đường, rồi bọn họ đi theo ở phía sau.

Vừa bước đến cửa phòng học ngước nhìn vào bên trong, tôi chỉ thấy một bạn nam sinh đang nằm gục trên bàn học không hề động đậy, tất cả người trong phòng học gần như đều đã đi ra ngoài hết, chỉ còn lại một mình cậu ta vẫn nằm yên ở đó không nhúc nhích.

"Đó là ai vậy?" Tôi hỏi nam sinh bên cạnh.

"Là Lưu Đồng!" Nam sinh kia trả lời.

Tôi sửng sốt, ngay sau đó liền hỏi: "Cậu ta bị làm sao vậy?"

Nam sinh nói vốn dĩ đang lên lớp bình thường, ai biết cậu ta bỗng nhiên kêu lên một tiếng, làm toàn bộ lớp học đều giật nảy cả mình, sau đó cậu ta liền đứng lên toàn thân không ngừng run rẩy, ánh mắt cũng cứ lật ngược lên trên, thầy giáo nghĩ rằng cậu ta bị động kinh, muốn đi qua giúp đỡ, không ngờ thoáng cái tên đó đã đẩy ngã thầy giáo xuống đất.

Một lúc sau thất khiếu của Lưu Đồng liền bắt đầu chảy ra máu, máu tuôn ra như suối, sau đó cả người cậu ta giống như một cái túi bị xì hơi vậy, nằm úp sấp ở trên bàn không nhúc nhích đến giờ.

Tôi nghe nam sinh kia kể lại xong, liền đi vài bước vào trong phòng học, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu lớn, màu sắc của máu đã chuyển thành màu đen, tản ra mùi máu tanh nồng đậm.

Tôi hoài nghi chuyện này là do Chu Đạo Nhất nhúng tay vào, tuy nhiên anh ta từng nói mình sẽ không làm bị thương người vô tội, nếu nói như vậy thì chuyện này còn có thể là do ai làm đây? Lại vừa lúc sau khi cậu ta uy hϊếp tôi?

Nơi này không phải là nơi nên ở lại, ở đây cũng không có chuyện của tôi, cho nên tôi lập tức xoay người đi ra khỏi đám đông, quay trở về lớp học của mình.

Trật tự trên lầu vẫn coi như là ổn định, tuy rằng mọi người nghe thấy âm thanh náo động ở bên ngoài, nhưng bởi vì thầy giáo vẫn còn đứng ở đó, nên không ai dám chạy ra xem náo nhiệt.

Thầy giáo nhìn thấy tôi đến bây giờ mới trở về, ngược lại cũng không tức giận, chỉ thuận miệng hỏi một câu, tôi nói mình bị tiêu chảy để trả lời cho qua, sau đó ông ấy lại hỏi tôi, nói dưới lầu xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi kể lại tình huống ở dưới lầu một lượt, nghe xong thầy giáo liền nói các em xem sách trước đi, tôi đi xuống dưới nhìn một chút.

Thầy vừa rời đi, lớp học nháy mắt liền nổ tung, từ châu đầu ghé tai thì thầm nói nhỏ rất nhanh đã biến thành tiếng bàn luận xôn xao, cả phòng học đều tràn ngập âm thanh vo ve bàn luận không ngừng.

Chờ đến khi tôi trở lại bàn học của chính mình, cậu nam sinh ngồi bàn trước không nhịn được quay đầu nhìn trộm tôi một cái, sau đó những người khác cũng không nhịn được lén lút nhìn về phía này, thấy vậy tôi liền hỏi: "Các cậu nhìn gì vậy?"

Không ai nói chuyện, tất cả đều dồn dập quay đầu lên.

Tôi hiểu rồi, bọn họ nhất định đang nghĩ rằng là do tôi hại chết Lưu Đồng!

Tôi cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng lại không thể giải thích, chỉ có thể để mặc cho bọn họ tự đoán mò.

Huyên náo ở dưới lầu tiếp tục được một lúc liền an tĩnh lại, bởi vì những học sinh kia không dám quay về lớp học nữa, nên các thầy cô đành phải để bọn họ tan học về nhà trước, chờ lúc chúng tôi tan học, bên dưới cũng chỉ còn lại mấy thầy cô giáo và cảnh sát .

Người nhà của Lưu Đồng chắc là vẫn chưa đến, cảnh sát đang xem xét hiện trường, vừa vẽ đường vừa chụp ảnh, chẳng lẽ bọn họ thật sự định xử lý chuyện này như một vụ gϊếŧ người thật sao?

Vốn lúc đầu tôi còn muốn đi qua hỏi mấy chú cảnh sát một chút về nguyên nhân cái chết của Lưu Đồng, nhưng ngẫm lại nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, cuối cùng tôi vẫn theo đoàn học sinh tan học đi ra phía cổng trường.

Vừa ngồi lên xe của Chu Nhạc, cậu ấy liền quay ra hỏi tôi: "Học sinh trường cô hôm nay bị làm sao vậy? Vì sao lại có người tan học về trước?"

Tôi lảng tránh nhắc đến chuyện gặp thi thể thối rữa trong nhà vệ sinh kia, kể lại từ đầu đến cuối chuyện của Lưu Đồng một lượt.

"Cô còn có bạn trai cũ sao?" Sau khi nghe xong Chu Nhạc liền hỏi.

Điểm chú ý của người này sao lại chạy đến trên người Lưu Nghị vậy, điều tôi muốn nói chính là tên Lưu Đồng này sau khi uy hϊếp tôi liền chết một cách ly kỳ như thế, sao anh ta lại nhắc đến chuyện bạn trai cũ rồi ?

Bị tôi trừng mắt nhìn, lúc này Chu Nhạc mới phản ứng được, nói tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, tên Lưu Đồng kia có thể là có căn bệnh bẩm sinh gì đó thì sao? Chuyện này cô cũng không cần ôm vào người mình làm gì.

Đứa ngốc mới muốn ôm vào người mình, nhưng chuyện này xảy ra quá trùng hợp, tôi có thể không nghĩ theo hướng đó được sao?

Chu Nhạc nói chờ ngày mai cảnh sát có báo cáo nghiệm thi thì không phải sẽ biết rồi sao, yên tâm đi, chuyện này chắc chắn sẽ không liên quan đến cô.

Tôi biết rõ câu này của anh ta là đang an ủi tôi, nên nhẹ gật đầu, nói chẳng lẽ anh không nghi ngờ chuyện này là do Chu Đạo Nhất làm ra sao?

"Anh ta? Anh ta không ham thích gϊếŧ người như vậy, nếu anh ta biết cô bị người khác uy hϊếp, cùng lắm thì chỉ hù dọa người kia một chút, không đến nỗi phải gϊếŧ chết cậu ta." Chu Nhạc khinh thường nói.

Hai người này còn rất hiểu nhau nhỉ, chỉ tiếc lại không thể hòa hợp ở chung một chỗ.

Chu Nhạc khởi động xe chạy về phía chung cư, nói dù sao cũng có cảnh sát giải quyết, nếu cô vẫn cảm thấy không yên tâm, thì chờ đến tối tôi sẽ giúp cô đi điều tra một chút là sẽ biết ngay thôi mà.

Tôi gật gật đầu nhưng cũng không nói gì, hy vọng cái chết của Lưu Đồng kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu quả thật là vì tôi mà cậu ta mới bị người nào đó gϊếŧ chết, tôi sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, tuy rằng tên kia cũng rất đáng ghét.

Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên mà tôi làm là đi tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trên cơ thể mình còn quanh quẩn mùi tanh hôi của con yêu quái kia, vì thế tôi liền vất toàn bộ quần áo vào máy giật, cẩn thận tắm sạch toàn thân trên dưới một lượt, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Để trần đứng ở trước gương, tôi sững sờ nhìn gương mặt đỏ bừng của mình một lúc.

Tấm gương bị hơi nước làm cho nhòe đi, thấy vậy tôi liền tiến lên phía trước định lau sạch hơi nước kia đi, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện trên mặt gương hiện ra một đường kẻ.

Đường kẻ kia chầm chậm di chuyển, tạo thành một chữ Hán.

Chữ thứ nhất là ngày, chữ thứ hai là chết, đến cuối cùng, sau khi kết hợp các chữ trên lại với nhau chính là: "Ngày chết của mày tới rồi."