Chương 21: Nhận người thân

Yên lặng về tới nhà, đi đến cửa chung cư, chúng tôi chợt nhìn thấy một người đứng đợi sẵn ở đó, vừa quay đầu lại, chính là người đàn ông gặp được ở nghĩa địa tập thể ngày hôm qua.

"Chú Phùng? Sao chú lại đến đây?" Chu Nhạc kinh ngạc hỏi.

Người đàn ông kia nhẹ gật đầu, nói hai đứa đã về rồi à, chú vừa đến cách đây không lâu, biết rằng hai đứa có thể sẽ trở về vào lúc này.

Tôi như chợt hiểu ra điều gì đó, oán hận trừng mắt nhìn Chu Nhạc, anh ta vội vàng bày ra vẻ mặt vô tội, tỏ ý tuyệt đối không phải do mình sắp xếp.

Suy nghĩ cả ngày, tôi biết bản thân mình không thể trốn được một kiếp này, người đàn ông này sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm tôi, một khi đã như vậy, không bằng đi thẳng vào vấn đề nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Cho nên tôi cũng không nói thêm gì nữa, theo chân bọn họ đi vào chung cư.

Người đàn ông họ Phùng kia nhìn qua hoàn cảnh của căn hộ một vòng, gật nhẹ đầu nói nơi này cũng không tệ lắm, tiểu Chu cũng là một người biết thưởng thức cuộc sống nhỉ.

Nhìn thấy thái độ của Chu Nhạc dành cho người này tương đối tôn kính, tôi không đoán ra được rốt cuộc ông ấy làm nghề gì, nên vẫn luôn duy trì trầm mặc, nghe hai người bọn họ nói chuyện.

Hai người nói chuyện câu được câu không, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nói không bằng hai người nói thẳng ra đi, tôi cũng không phải đứa ngốc, không hề biết chuyện gì cả.

Hai người đàn ông xấu hổ nhìn nhau, sau đó người họ Phùng kia liếc mắt nhìn tôi rồi nói: "Con tên là Lý Mân nhỉ, hôm qua ta mới biết được chuyện của con, nên nay mới cố ý đến đây nhìn một chút, muốn… "

"Muốn biết tôi có đúng là con gái của ông hay không chứ gì?" Tôi nhìn ông ta hỏi.

Ông ta hơi xấu hổ nhưng vẫn gật gật đầu, nói là sau khi nghe ông Từ kể lại, ta đã gần như xác định được con chính là con gái của ta, hôm nay đến chính là muốn nhìn con một chút, sau đó nói với con lời xin lỗi, mấy năm nay con đã phải chịu khổ rồi.

Tôi lắc đầu, nói tôi mặc kệ ông xác định hay không xác định, trong lòng tôi cũng không thể nào tiếp nhận được chuyện này, nhưng ngược lại tôi rất hiếu kỳ, đứa con gái kia của nhà các người đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị mất tích?

Ông Phùng sửng sốt, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài, ta sợ sẽ làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của hai đứa."

Tôi nói không sao, đứa trẻ kia rất đáng thương, mẹ ruột lại qua đời sớm như vậy, tôi muốn biết một chút.

Chu Nhạc nhẹ nhàng huých tôi một cái, nhắc nhở tôi đừng nói năng quá khích như vậy, nhưng tôi căn bản không thèm để ý. Cho dù người đàn ông họ Phùng này là ba tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy, cho nên không có gì phải lo lắng cả.

Sắc mặt của người ngồi đối diện nháy mắt ảm đạm, nói vậy ta sẽ kể lại cho con nghe, dù sao sớm muộn gì con cũng phải biết.

Sau đó, ông ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện xưa, nhân vật chính trong câu chuyện là hoàng tử và công chúa, hai người yêu nhau, rồi sinh ra kết tinh tình yêu của bọn họ, nhưng sau khi con gái bọn họ được sinh ra, người trong gia tộc lại phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn, đứa bé gái kia là người sẽ mang lại điềm xấu.

"Người mang lại điềm xấu là sao?" Tôi không nhịn được đánh gãy lời tự thuật của ông ấy hỏi.

"Nghĩa là, nghĩa là người sẽ mang đến tai họa cho toàn bộ gia tộc, được xác định qua sinh nhật và hồn thể trời sinh, là ông cụ trong gia tộc ta phát hiện ra." Người đàn ông họ Phùng hơi xấu hổ nói.

Tôi gật gật đầu, nói vậy ông nói tiếp đi.

"Mẹ con. . . À không, vợ ta không tin chuyện này, cũng không đồng ý mang con đi, nhưng vì lợi ích của cả gia tộc, cuối cùng ta vẫn cưỡng ép mang con đi."

Nghe ông ấy nói như vậy, trái tim tôi không hiểu sao lại nhói đau, tưởng tượng ra cảnh tượng năm đó, đứa trẻ kia vô tội bao nhiêu, người mẹ kia đáng thương bao nhiêu.

Sau đó ông ấy lại nói cho tôi biết, tuy rằng đã đoạt đứa nhỏ đi, nhưng cũng không phải do chính tay ông ấy mang đi, mà là ba của ông ấy sắp xếp người của gia tộc đi làm, sau này đứa bé kia đi đâu, có còn sống hay không, cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng quan tâm.

Tôi không khỏi cười lạnh, nói hóa ra là có chuyện như vậy, các người vì thể diện, không thể nói với bên ngoài là mình đã mang đứa nhỏ đi, nên mới tạo ra tin tức đứa trẻ bị bắt cóc, cũng coi như là dụng tâm lương khổ nhỉ?

Trên mặt ông ấy hiện lên sự xấu hổ, nói chính xác mà nói chính là như vậy, con nói không sai, đều là lỗi của chúng ta.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ấy: "Nói tiếp đi?"

"Là ông Từ, lúc trước ông ấy từng gặp con. . . Không phải, từng gặp vợ của ta, khi nhìn thấy con, ông ấy bắt đầu nghi ngờ con chính là đứa trẻ đã mất tích kia, sau lại chạm vào máu, xác định con chính là đứa con gái đã thất lạc mười chín năm của ta." Người đàn ông họ Phùng nói đến đây, trong mắt trào ra hai hàng nước mắt đυ.c ngầu.

Tôi cười, nói hóa ra là có chuyện như thế, sao vậy? Hiện tại ông không sợ tôi là người mang lại điềm xấu nữa sao? Không sợ tôi sẽ hủy hoại gia tộc của các người nữa sao?

Ông ấy lập tức ngẩng đầu, nói không phải, sau này ta mới biết, chính là mười mấy năm trước, lúc trước sở dĩ ba ta nói như vậy, hoàn toàn là vì hiểu lầm, chẳng qua ông ấy chỉ là không thích con gái, muốn có cháu trai mà thôi.

Tôi cười đến nổi thiếu chút nữa thì gãy cả thắt lưng, câu chuyện xưa này buồn cười cỡ nào chứ, một ý nghĩ ngu xuẩn, hại chết một người mẹ, hại một đứa trẻ số khổ, chỉ bởi vì người kia là trưởng lão trong gia tộc?

"Được rồi, cuối cùng sau này ông cũng có con trai rồi? Ông cụ kia cảm thấy vui vẻ rồi chứ?" Tôi nhịn cười, thản nhiên hỏi.

Ông ấy thở dài, nói có thể là báo ứng, về sau ta cũng không tái hôn, cũng không có con, mãi đến bây giờ.

Tôi hiểu rồi, chả trách ông ta cứ khăng khăng muốn đến gặp tôi, còn chơi trò xin lỗi, chẳng qua chỉ bởi vì hiện giờ ông ấy không có con mà thôi?

Không thể nghe nổi nữa, tôi đứng dậy, nói xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện xưa của ông, hiện giờ tôi rất mệt muốn đi nghỉ ngơi, ông cứ tự nhiên.

Nói xong, tôi xoay người trở về phòng, sau đó khóa trái cửa lại.

Trong phòng khách một mảnh trầm mặc, nhưng tôi không chút hứng thú đến những gì người đàn ông họ Phùng kia và Chu Nhạc đang nói, lòng tôi rất đau, hiện giờ tôi chỉ muốn yên lặng một chút.





Ngày hôm sau, tôi ra phòng khách từ sớm, Chu Nhạc nhìn thấy tôi vừa định mở miệng nói chuyện, tôi lập tức duỗi tay ra, nói nếu anh còn muốn nhắc đến chuyện tối qua, vậy thì không cần phải nói nữa, tôi không có hứng thú!

Anh ta lắc đầu cười khổ, nói tôi chỉ muốn hỏi cô tối qua ngủ có ngon không, nhìn qua tinh thần cô không được tốt.

Là tôi đã suy nghĩ nhiều, tôi hoàn toàn không cần phải phòng bị anh ta, chẳng qua hiện giờ tôi như là một con nhím vậy, ai muốn nói đến chuyện thân thế với tôi, tôi sẽ không nhịn được phản kích lại.

May mà, từ ngày đó trở đi tôi cũng không còn thấy người đàn ông họ Phùng kia nữa, dường như ông ta biết thái độ kiên quyết của tôi, nên đã từ bỏ ý định để tôi nhận tổ quy tông.

Như vậy làm tôi thoải mái hơn rất nhiều, miễn cho vừa thấy ông ấy khí nóng lại bốc lên.

Cuộc sống trong trường học hết thảy đều bình thường, lần đầu tiên tôi cảm nhận được tư vị được các bạn học kính sợ, thậm chí ngay cả thầy cô giáo cũng đều đối xử với tôi tốt hơn trước kia rất nhiều, có thể thấy được sức mạnh của lời đồn mạnh mẽ như thế nào.

Nhưng có thể vận mệnh của tôi đã sớm được định sẵn, cuộc sống yên ả mà tôi muốn cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh liền có chuyện tìm tới cửa.

Lần này vẫn bởi vì Lưu Đồng kia, tên này bởi vì đi đến đâu liền nói xấu tôi đến đấy, về sau bị người đánh cho một trận, cậu ta chẳng những không suy xét nguyên nhân của bản thân mình, ngược lại còn đổ lỗi hết thảy chuyện này lên trên người tôi, mỗi lần ngẫu nhiên gặp trong vườn trường, cậu ta đều sẽ dùng ánh mắt âm trầm đi ở phía sau nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhưng hiện tại chỉ cần tôi vừa xuất hiện ở trường chính là tiền hô hậu ủng, luôn có người muốn lôi kéo làm quen với tôi, chẳng qua tôi rất ít để ý đến bọn họ, như vậy Lưu Đồng cũng không có biện pháp đến gần.

Nhưng cậu ta vẫn chưa hết hy vọng, kết thúc buổi tự học tối hôm đó, đúng lúc chỉ có một mình tôi đi bộ trên sân thể dục, sau khi cậu ta phát hiện ra liền bước nhanh đến bên người, hung tợn nói: "Đừng quá đắc ý, ngày chết của mày rất nhanh sẽ đến!"

Tôi bị lời nói của cậu ta làm cho hoảng sợ, đương nhiên không phải nội dung lời nói, mà là thái độ ác độc của cậu ta.

Tuy rằng từ sớm tôi đã biết cậu ta có ác ý với mình, nhưng lại không nghĩ rằng nó sẽ sâu như vậy, dù vậy tôi cũng không để lời uy hϊếp của cậu ta vào lòng, chỉ nhìn Lưu Đồng cười hỏi: "Phải vậy không? Vậy cậu dự định gϊếŧ tôi sao?"

Lưu Đồng sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới tôi chẳng những không sợ, ngược lại còn dùng vẻ mặt trào phúng nhìn cậu ta.

"Hừ, chờ đến lúc mày biết cũng đã muộn." Lưu Đồng nói xong, xoay người bước đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng của cậu ta cảm thấy một trận bất đắc dĩ, người này làm sao vậy, tôi và cậu ta không oán không thù, cho tới bây giờ đều là cậu ta ở sau lưng hại tôi, nhưng tôi cũng chưa từng làm gì có lỗi đối với cậu ta, vì sao lại hận tôi như thế?

Nhàm chán, nếu cậu có năng lực thì đã đến đối phó với tôi rồi, nói hai ba câu ngoan độc thì tính là gì?

Tôi lắc đầu, tiếp tục đi về nhà vệ sinh ở sân tập thể dục.

Các tầng lầu trong ngôi trường này cũng có nhà vệ sinh, chẳng qua số lượng học sinh quá nhiều, mỗi khi hết tiết học sẽ chật ních, cho nên tôi mới chọn đến nhà vệ sinh ở sân thể dục.

Đương nhiên, môi trường ở đây không thể sánh với nhà vệ sinh ở các lầu học, nhưng con người có ba cái gấp, vì để giải quyết vấn đề sinh lý cũng không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì đến đây.

Ngoài ý muốn chính là đêm nay trong nhà vệ sinh nữ một bóng người cũng không có, mấy chiếc bóng đèn mờ nhạt treo trên trần nhà , không khí có chút quỷ dị.

Tôi đứng ở cửa nhìn vài lần, tuy rằng cảm giác là lạ, nhưng vẫn quyết định đi vào, nếu không lại quay về toilet ở lầu học sẽ không kịp, bụng tôi đang rất đau.

Ngồi xổm xuống phóng thích tinh hoa không thể hấp thu được trong dạ dày, tôi còn đang nghĩ đến tiết tự học buổi tối tiếp theo xem sách gì, bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu có thứ gì đó rơi xuống, rơi trên sàn xi-măng trước mặt tôi.

Một giọt, hai giọt.

Là giọt nước trong suốt, bên ngoài trời cũng không mưa, sao lại bị rò nước vậy?

Tôi ngẩng đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bóng đèn màu vàng, nheo mắt lại nhìn thoáng qua, mới phát hiện ở sau bóng đèn, trên trần nhà hình như có bóng thứ gì đó đang nằm úp sấp ở đó.

Cái bóng đó giống như là hình người, tim tôi thoáng chốc đập loạn xạ, nhớ tới lời Chu Nhạc từng nói, về chuyện từng có một con yêu quái theo tôi đến trường học.

Tôi vội vàng sửa sang lại mình một chút rồi đứng dậy, kéo quần lên muốn rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng chính ngay lúc này, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, một vật hình người đứng ở trước mặt tôi.

Cái bóng tôi vừa nhìn thấy không phải ảo giác, sau khi nó nhảy xuống tôi mới nhìn rõ, đó là một thứ vô cùng buồn nôn, nhìn qua như người, nhưng khắp người đều là thịt thối rữa, bên trong còn có giòi bọ đang ngọ nguậy, tuy nó đứng cách tôi có hai ba mét, nhưng cái mùi tanh hôi vẫn xông thẳng vào mũi.

Mắt nó không có đồng tử, toàn là tròng mắt trắng, lúc này mở ra cái miệng như chậu máu rống lên với tôi.

Sự sợ hãi của tôi đã đạt tới đỉnh, theo bản năng hét lên một tiếng, xoay người muốn chạy, nhưng một cơn gió lướt qua đằng sau, tôi cảm giác được móng vuốt của nó đã sắp tới trước mặt.