Chương 20: Chị đại

Những lời này của Chu Nhạc giống như từng tia sét nổ đùng đùng trong lòng tôi, khiến lòng tôi cuồn cuộn dậy sóng, tuy rằng vừa nãy tôi đã loáng thoáng ý thức được điều gì đó, nhưng khi nghe chính miệng anh ta nói ra tôi vẫn ngây ngẩn cả người.

Tôi đờ đẫn nhìn Chu Nhạc mở miệng nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Chu Nhạc luống cuống, vỗ nhẹ lên đầu tôi hỏi cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ.

Vất vả lắm mới khôi phục lại tinh thần, tôi cười nhẹ nói mình không có việc gì, nhưng sao anh biết tôi chính là đứa trẻ bị mất tích kia?

"Bởi vì mấy ngày nay những lúc không ở cạnh cô, tôi cũng không có nhàn rỗi, lúc đó tôi đang đi điều tra thân phận của cô, tình cờ để tôi biết được chuyện này, vì vậy mới liên hệ hai chuyện với nhau." Chu Nhạc nói.

Sau đó anh ta lại nói cho tôi biết, chuyện này cũng đã điều tra được tương đối, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi chính là đứa trẻ kia, bởi vì tôi và người phụ nữ trên những bức ảnh này rất giống nhau.

Tôi bỗng chốc lâm vào mê man, vẫn hơi khó có thể tin, lắc lắc đầu nói tôi không tin, mấy người chỉ nhìn khuôn mặt liền có thể xác định thân thế của tôi, thật sự là quá qua loa đại khái rồi.

Chu Nhạc ngẩn ra, bất đắc dĩ nói: "Vậy tôi sẽ nói cho cô nghe một chuyện nữa, giọt máu kia của cô, ông Từ cảm nhận được trong đó có ẩn chứa một loại lực lượng, chính là lực lượng mà chỉ có gia tộc cô mới có.

Lực lượng của gia tộc? Ẩn chứa trong máu?

Đùa gì vậy chứ, thật đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm mà, tôi cười cười, nói anh đừng nói giỡn nữa, nói nhiều như vậy, rốt cuộc là anh muốn làm gì?

Chu Nhạc cũng bất đắc dĩ, lắc đầu cười khổ nói: "Nếu cô còn chưa tin, không bằng chúng ta đi gặp người hôm nay cô từng nhìn thấy ở nghĩa trang một chút, hai người đi làm giám định ADN thì sẽ rõ mọi chuyện."

Tôi lập tức đứng lên, giận dữ hét: "Chuyện của tôi không cần anh lo, thân thế của tôi cũng không liên quan gì đến anh? Sao anh cứ phải ép tôi chứ? ! !"

"Tôi, tôi không có, tôi chỉ muốn giúp cô." Chu Nhạc kinh ngạc nhìn tôi nói.

Tôi cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, xoay người chạy vào phòng ngủ của mình, đóng mạnh cửa phòng lại, sau đó bổ nhào vào trên giường.

Tôi biết mình có hơi thất lễ, nhưng dưới cảm xúc kích động tôi cũng không thể khống chế được chính mình.

Nếu như những gì Chu Nhạc nói là thật, vậy cũng đại biểu rằng người ba mẹ và anh trai mà tôi nhận thức hai mươi năm nay đều không phải là người thân của tôi, bọn họ chẳng qua chỉ nuôi dưỡng tôi lên người, sau đó lại bán tôi với một cái giá cao mà thôi.

Còn người mẹ ruột của tôi cũng đã sớm qua đời, đột nhiên lại thêm một người ba, chính là người đàn ông đã nhìn tôi chằm chằm vào lúc chiều kia.

Mà tất cả những chuyện này đều do một tay Chu Nhạc sắp đặt, anh ta để tôi đi gặp người đàn ông kia trong khi tôi không hề hay biết chuyện gì.

Trong lòng tôi cảm thấy rất hoảng sợ, cũng rất kháng cự, giống như bản thân mình bị người ta cưỡng ép ném vào trong một cái sơn động tối tăm không nhìn thấy điểm cuối, nói đây là nhà mới của cô.

Nhưng tôi lại hoàn toàn không biết gì về sơn động này, không chỉ xa lạ, càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

Tôi thà sống cuộc sống không thể chịu đựng được như bây giờ còn hơn là chấp nhận một gia đình, một câu chuyện buồn, một cuộc sống mà tôi đã bỏ lỡ suốt hai mươi năm.

Chu Nhạc ở bên ngoài gõ cửa, muốn nói lời xin lỗi tôi, nhưng tôi không muốn để ý đến anh ta, chôn mình thật sâu giữa hai đầu gối.

Tôi bất tri bất giác ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, vừa xoa mái tóc giống như ổ rơm trên đầu vừa đi vào phòng khách, nhìn thấy Chu Nhạc đã nấu xong bữa sáng, cười nói với tôi: "Dậy rồi sao? Nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm, lát nữa tôi sẽ đưa cô đến trường."

Đúng rồi, hôm nay là thứ hai, tôi vội vàng chạy vào toilet.

Lúc ăn cơm anh ta cũng không nhắc đến chuyện tối hôm qua, mãi đến khi đưa tôi đến trường học cũng không hề nói gì, đợi tôi mở cửa bước xuống xe, Chu Nhạc lại ra vẻ do dự muốn nói lại thôi.

Tôi dừng lại động tác hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tối hôm qua cô đi ngủ quá sớm, không biết hiện giờ có thể suy nghĩ lại một chút hay không, liên quan đến chuyện thân thế của cô." Chu Nhạc cười nói với tôi.

Ngọn lửa trong tôi lại lần nữa bốc lên, trừng mắt hỏi anh ta: "Anh nhận của người ta bao nhiêu tiền? Tại sao lại giúp bọn họ như vậy?"

Chu Nhạc hơi sửng sốt, nói tôi không nhận tiền của bọn họ, chẳng qua mọi người đều là người cùng nghề trên giang hồ, nên giúp đỡ một chút, hơn nữa với cô mà nói, đây không phải là một chuyện tốt không phải sao?

"Đi mà tìm chuyện tốt của anh đi!" Tôi đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

Thật ra tôi cũng không biết vì sao bản thân khi nhắc tới chuyện này lại tức giận tới như vậy, giống như sâu trong lòng tôi luôn kháng cự chuyện này, lại không biết vì sao lại kháng cự.

Thái độ của các bạn học đối với tôi dường như đã thay đổi, trước nay bọn họ đều chỉ cảm thấy hiếu kỳ hoặc xem thường, nhưng hiện tại, thái độ của họ lại giống như là kính nể, những nơi tôi đi qua, sẽ không có một ai bước đi bên cạnh, người trước mặt cũng sẽ tự động nhường ra cho tôi một con đường, đây là chuyện gì vậy?

Người đêm đó khóc lóc chạy đi - Tổ Hiểu Hồng cũng đã đến lớp học, nhưng cô ta giống như không nhìn thấy tôi vậy, lúc tôi đi qua bên cạnh, cô ta cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chẳng lẽ là bị Tổ Đại Hải dạy dỗ cho một trận nhớ đời rồi sao?

Tạm thời không nhìn ra cô ta bị làm sao, tôi cũng lười nghĩ nhiều, đi về chỗ ngồi của chính mình.

Nhưng làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trong ngăn bàn lại xuất hiện một vài hộp nhỏ được đóng gói đẹp đẽ, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy giống như quà tặng!

Điều này không có khả năng, tôi không bị người ta ghét đã là may mắn lắm rồi, sao có thể có người tặng quà cho tôi được?

Nhưng bàn này rõ ràng là bàn của tôi mà, chẳng lẽ là có người dở trò đùa dai sao?

Nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy đứng ngồi không yên, bên trong những cái hộp này có phải là mấy cái đồ bị bẩn hoặc là mấy con côn trùng ghê tởm, cố ý đóng gói đẹp đẽ để chỉnh tôi hay không?

Trong phút chốc kia tôi thấy hơi nghi ngờ, cũng hơi bất an, thật sự không biết nên xử lý như thế nào.

Ngay lúc tôi còn đang cảm thấy kỳ quái, cậu nam sinh ngồi đằng trước bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn tôi cười lấy lòng, nói Lý Mân, cậu thích quà tớ tặng chứ?

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua trong ngăn bàn, sau đó hỏi cậu ấy, vì sao lại tặng quà cho tớ?

Cậu nam sinh kia khẽ đỏ mặt, nói mọi người đều tặng, nên tớ cũng tặng theo, nếu cậu không thích, ngày mai tớ sẽ tặng cái khác được không?

Sự ân cần này làm cho tôi có chút thụ sủng nhược kinh, càng làm cho tôi cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho thái độ của những người này đối với tôi xoay ngoắt 180 độ, vì thế tôi ngập ngừng hỏi: "Cậu có thể nói cho tớ biết lí do được không, nếu không tớ không thể nhận quà của cậu được."

Bạn nam sinh kia hơi do dự một chút, hạ giọng nói cậu không biết à? Hiện tại toàn bộ trường học đều lan truyền, nói bối cảnh xuất thân của cậu vô cùng lớn, tuần trước không phải Tổ Hiểu Hồng bị bạn trai của cậu dạy cho một bài học đó sao? Trong trường này ai dám trêu chọc cô ta chứ?

Lúc này tôi mới hiểu được, hóa ra là có người nhìn thấy đêm đó Tổ Hiểu Hồng vì muốn làm hại tôi mà bị Chu Nhạc dạy dỗ cho một trận, nhưng lúc này mới qua vài ngày, đã có thể ảnh hưởng đến cái nhìn của người khác đối với tôi rồi sao?

Đám học sinh này cả ngày đều nghĩ cái gì vậy? Không học tập cho tốt, ngày ngày tám chuyện bát quái của người khác, có mệt hay không hả?

Tôi thật sự là hết cách, nói tớ biết rồi, các cậu đừng truyền linh tinh nữa, những hộp quà này tớ sẽ không nhận, quà của ai thì người đó tự mang về đi.

Nam sinh kia nghe vậy chỉ cười cười không nói chuyện, quay đầu lên.

Mấy chuyện quái quỷ này, làm suốt một tiết tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghe giảng, nhưng chờ tôi đi vệ sinh về, lại nhìn thấy trong ngăn bàn mình nhiều thêm mấy hộp quà, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Có mấy món quà còn kèm theo cả thiệp, dù tôi không mở ra nhưng vẫn có thể nhìn thấy lời nhắn viết bên trên, chẳng qua nội dung trên đó làm tôi có chút không thể hiểu nổi, hầu hết đều có cùng một nội dung, nói sau này nhờ người chị đại mới nhận chức là tôi đây chiếu cố nhiều hơn, về sau bọn họ sẽ thường xuyên tặng quà cho tôi.

Tôi hoàn toàn sụp đổ, đây đều là cái gì với cái gì vậy, trong đầu bọn họ đang nghĩ gì vậy hả?

Chuyện càng làm cho người ta ngoài ý muốn còn ở phía sau, giữa trưa tôi nhận được một tin nhắn của một bạn học đặc biệt gửi cho tôi để lôi kéo làm quen, nội dung là nam sinh tên là Lưu Đồng của lớp bên cạnh đã bị bọn họ đánh cho một trận.

Ban đầu tôi không biết chuyện này thì có quan hệ gì đến mình, nhưng người đó nói cho tôi biết, Lưu Đồng này chính là kẻ đầu sỏ đã tung tin đồn thất thiệt liên quan đến tôi, lúc này mới thu hút được sự chú ý của tôi.

Trước nay tôi cũng chưa từng tiếp xúc với bạn nam sinh này, vì sao cậu ta lại muốn nói với người bên ngoài rằng tôi đi làm gái chứ?

Cho đến khi tôi ngoài ý muốn nghe được, cậu ta là em họ của Lưu Nghị.

Nghĩ kỹ lại, Lưu Nghị không chỉ từ chối làm bạn trai của tôi, mà còn giật dây em họ lan truyền tin đồn nhảm về tôi, đúng thật là phí không ít tâm tư nhỉ?

Sau khi biết chân tướng tôi cảm thấy rất chán nản, oán hận anh ta một buổi chiều, mãi đến khi tan học, cơn giận vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Những học sinh thật sự rất giỏi vuốt mông ngựa, lại đánh cho Lưu Đồng một trận, ngược lại làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Chẳng qua sắp đến giờ tan học, tôi cũng không đυ.ng đến những món quà trong ngăn bàn, tôi không muốn làm chị đại gì đó, cũng lười quản những chuyện lung tung lộn xộn trong trường học, giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn học tập thật tốt, tương lai thi đỗ vào một trường đại học nào đó, những chuyện khác hết thảy đều không quan tâm.

Lần này Chu Nhạc không đến muộn, đúng giờ xuất hiện trước cổng trường, chiếc xe nghe nói giá trị không hề nhỏ kia vừa dừng lại liền thu hút không ít ánh nhìn, nhìn thấy tôi lên xe, học sinh vây xem xung quanh càng chứng thực tin đồn trong trường học, ánh mắt nhìn tôi đồng loạt thay đổi.

"May mà hôm nay không xảy ra chuyện gì." Chu Nhạc vì để đánh vỡ sự xấu hổ, mở miệng nói một câu vui đùa nhạt nhẽo.

Sau khi sự im lặng ngượng ngùng qua đi, tôi hơi do dự, nói anh không cần lo lắng, hiện tại trong trường học không ai dám trêu chọc tôi nữa.

Chu Nhạc không hiểu, hỏi vì sao vậy?

Tôi chỉ đành nói cho anh ta nghe chuyện xảy ra trong trường học một lần, sau khi sửng sốt một lúc lâu, Chu Nhạc bỗng nhiên vỗ tay lái, cười to nói: "Vui thật, học sinh trường cô đều là những người gì vậy? Sao nói đổi mặt liền đổi mặt, bọn họ không cảm thấy gượng gạo sao? Còn có người ra mặt thay cô?"

Tôi cũng chỉ có thể cười với anh ta, không biết nói gì cho phải.

Chu Nhạc cười đủ rồi, mới nói với tôi: "Bây giờ thì tôi thấy yên tâm rồi, chỉ cần cô không còn bị bắt nạt ở trường nữa, tôi có thể yên tâm giúp cô giải quyết những vấn đề khác, chờ xử lý xong... "

Tôi cảm động trong lòng, theo bản năng hỏi: "Xử lý xong thì làm sao?"

Chu Nhạc không nói, khởi động xe lái lên quốc lộ, đi thẳng về chung cư.

Dường như tôi đã đoán được nửa câu sau mà Chu Nhạc định nói là gì, đó chính là đợi giải quyết xong tất cả chuyện này, anh ta có thể không cần quan tâm đến tôi nữa.

Một cảm giác đau lòng không tên nổi lên, tôi biết mình là vì biết ơn Chu Nhạc, mà sinh ra hảo cảm đối với anh, cũng biết thân thể mình đã bị Chu Đạo Nhất vấy bẩn không còn xứng đáng nữa.

Nhưng mọi chuyện thường chính là như vậy, rõ ràng biết là không thể, không được, nhưng lòng vẫn không nhịn được hướng về người ấy, ngay cả chuyện tối qua và sáng nay tôi nổi giận với Chu Nhạc, sau đó cũng cảm thấy vô cùng hối hận, hận không thể quay đầu lại xin lỗi anh.

Tôi nên làm gì bây giờ? Sau này Chu Nhạc không còn quan tâm đến tôi nữa, chẳng lẽ chỉ có mình tôi là đơn phương sao?