Quả nhiên là còn có chuyện khác!
Tôi nghe xong lời này liền nhịn không được hỏi: "Tòa nhà ký túc xá à? Chẳng lẽ lại có thêm người chết sao?"
Thế nhưng Chu Nhạc lại lắc đầu, nói rằng không phải là người chết, mà là đã xảy ra chuyện kỳ bí.
Chẳng trách vì sao chủ nhiệm lớp tôi lại căng thẳng như thế, trong trường học liên tục gặp chuyện không may, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ phải suy xét một chút rồi, ai lại không sợ cơ chứ?
Cho nên hiệu trưởng phải đi nhờ người tìm Chu Nhạc tới, nếu không xử lý, thì trường này còn có thể tiếp tục học hành sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc Chu Nhạc sẽ làm gì, anh ta lợi hại như vậy sao?
"Vậy anh tới tìm tôi để làm gì?" Tôi nhịn không được hỏi.
Chu Nhạc liếc mắt nhìn tôi thật sâu, sau đó quay đầu nói với hiệu trưởng rằng: "Ngài có thể tránh đi một chút được không? Tôi có mấy lời muốn nói riêng với Lý Mân."
Hiệu trưởng tương đối tôn trọng Chu Nhạc, lập tức gật đầu nói được, chỉ là khi đi ra nhịn không được len lén liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt có chút ý vị thâm trường.
Tôi cũng không biết trong lòng ông ta đang nghĩ cái gì, dù sao thì tôi cũng không quan tâm, sau khi ông ta ra ngoài, tôi mới nhìn về phía Chu Nhạc.
Anh ta chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, bảo tôi ngồi xuống nói chuyện chút.
Trong nháy mắt tôi có loại ảo giác, dường như người đàn ông này có rất nhiều tâm sự, mới vừa rồi còn là dáng vẻ tinh thần sung mãn, đợi hiệu trưởng đi ra, thì lại trở thành dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, anh ta làm sao vậy?
Sau khi tôi ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ đợi các câu hỏi của anh ta, thì Chu Nhạc liền cười khổ một tiếng nói rằng: "Nếu như tôi biết đó là cô, thì tôi đã không để hiệu trưởng cho người tìm cô đến."
Tôi sửng sốt hỏi: "Vì sao?"
Anh ta nói cho tôi biết, lúc đầu anh ta tưởng chuyện này là loại chuyện kỳ bí đơn giản, chỉ cần dựa theo kinh nghiệm thường ngày đi xử lý là được rồi, nhưng bây giờ thấy người đó là tôi, anh ta ý thức được việc này nhất định có liên quan đến anh trai mình, chuyện kia chắc chắn sẽ không dễ xử lý rồi.
Tôi hỏi Chu Nhạc, không phải anh nói sẽ giải quyết mọi chuyện ư? Tại sao bây giờ Chu Đạo Nhất vẫn quấn lấy tôi?
Chu Nhạc cúi đầu thở dài nói rằng, anh quả thực cho rằng có thể làm được, nhưng bây giờ xem ra việc này có chút phức tạp.
Một người đàn ông có thể khiến cả hiệu trưởng tôn trọng, nhưng ở trước mặt tôi lại là dáng vẻ hết đường xoay xở, lúc đó trong lòng tôi bỗng thoáng qua một tia đau xót, nhưng nghĩ lại thì tôi không thể mềm lòng như vậy được! Nếu như Chu Nhạc mặc kệ tôi, vậy chẳng phải là tôi sẽ bị Chu Đạo Nhất bám lấy cả đời sao?
Cho nên khi nghĩ đến điều này, tôi nhìn anh ta hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cho dù bọn họ là người nhà của anh, thì suy cho cùng cũng toàn là quỷ, chẳng lẽ anh cứ để cho bọn họ làm việc ác như vậy à?"
Chu Nhạc ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nói xin lỗi, đã gây rắc rối cho tôi, anh ta bảo sẽ cố gắng xử lý chuyện này thật nhanh.
Nói xong, anh ta cầm cái cặp lên, lấy từ bên trong ra một xấp tiền đưa cho tôi, nói rằng chút tiền này coi như là bồi thường cho tôi.
Tôi không nhận số tiền ấy, chỉ là nhỏ giọng thì thầm, nói rằng tại sao lại là tiền chứ, thứ tôi muốn không phải là tiền, mà là bình an.
Chu Nhạc sửng sốt, hỏi tôi là có ý gì, chẳng lẽ Chu Đạo Nhất cũng cho tôi tiền?
Tôi gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi đi từ nhà tới đây, trong người không có đồng nào, anh cho tôi một nghìn tệ, nhưng tôi đã tiêu hết khi ở ngoài trường học rồi, sau đó Chu Đạo Nhất cho tôi hai vạn, tôi chỉ lấy một vạn đi đóng tiền học thôi."
Chu Nhạc lập tức đứng ngồi không yên, nói còn có việc này à, anh ta đã lấy tiền ở đâu, không được, việc này tôi phải hỏi một chút.
Tôi thấy tâm tình anh ta vô cùng kích động, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Có phải tôi đã làm gig sai rồi không? Tiền này là tôi mượn của anh ta, chắc chắn tôi sẽ trả lại đầy đủ."
Chu Nhạc liếc mắt nhìn tôi, thở dài nói rằng: "Cô nhận tiền của anh ta, đồng nghĩa với việc tiếp nhận khế ước rồi, việc này sợ rằng sẽ không dễ giải quyết."
Tôi lập tức luống cuống, khế ước gì? Trước đây tôi có đọc qua ở trong sách, nói rằng con người ký kết khế ước với ma quỷ, từ đó về sau liền trở thành nô ɭệ tùy ý sai sử của người ta, không phải tôi sẽ bị như vậy chứ? Đây chẳng phải là xong đời rồi sao?
Chu Nhạc nói không đến mức như vậy, chỉ là hôn nhân của hai người vốn là thuộc về Âm hôn, anh ta cho ba mẹ cô tiền cũng không tính là sính lễ gì, nhưng cô tự tay nhận tiền của anh ta, thì chẳng khác nào đã thừa nhận hôn ước này.
Tôi suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, tên Chu Đạo Nhất này thật sự quá đáng ghét, vậy mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế lừa gạt tôi, đáng tiếc tôi còn tưởng rằng anh ta có lòng tốt gì, không nghĩ tới lại là một cái bẫy!
"Không được, việc này cũng có liên quan tới anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Chu Nhạc là cọng rơm cứu mạng của tôi, tôi không muốn cả đời bị tên quỷ kia quấn lấy thân, chuyện này anh ta phải giúp tôi giải quyết, cho nên tôi đứng dậy, bắt lấy cánh tay của anh ta.
"Cái này, cô yên tâm, tôi sẽ không để cho bọn họ tiếp tục hại cô nữa." Chu Nhạc sửng sốt một chút, sau đó nhìn tôi nói.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói nho nhỏ của hiệu trưởng truyền tới: "Chuyện kia, ngài Chu, hai người đã nói chuyện xong chưa?"
Chu Nhạc có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn dùng giọng nói bình thường trả lời: "Chúng tôi nói xong rồi, mời ngài vào đây."
Hiệu trưởng ngượng ngùng đi vào, bồi thêm một nụ cười nói: "Là như vậy ngài Chu, cảm xúc của các học sinh trong trường không được ổn định lắm, thời gian dài dễ xảy ra tình trạng hỗn loạn, ngài xem, có phải nên đến ký túc xá xem một chút hay không?"
Chu Nhạc gật đầu, nói rằng đường đột rồi, bây giờ tôi sẽ đi với ngài.
Hai người cất bước đi ra ngoài, để lại tôi một mình đứng ở chỗ này, sau khi do dự một chút, tôi liền đi theo bọn họ, chuẩn bị cùng bọn họ đi xem xét.
Chu Nhạc quay đầu nhìn tôi hỏi, cô cũng muốn đi sao?
Tôi gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi vẫn chưa biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, dù sao tôi cũng là học sinh của trường, nói không chừng có thể giúp đỡ anh gì đó."
Anh ta có chút do dự, sau khi suy nghĩ một lát liền nói: "Vậy được rồi, cô đi xem một chút cũng được, nhưng cô đừng suy nghĩ nhiều quá, việc này không liên quan gì tới cô, nên cô đừng tạo thêm áp lực cho bản thân làm gì."
Tôi nói đã biết, nhưng thấy hiệu trưởng lấm la lấm lét nhìn tôi.
Biết rõ ông ta lại đang đoán mò mối quan hệ giữa chúng tôi, nhưng tôi mặc kệ ông ta, cộng thêm việc cũng không biết nên giải thích thế nào, nên để ông ta tùy tiện đoán sao cũng được.
Ba người chúng tôi tới ký túc xá của nữ sinh, lúc này tôi mới nhìn thấy hầu như mỗi một ô cửa sổ đều có người nhô đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh, tình cảnh này khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu, mọi người đều là nữ sinh, vốn dĩ lá gan đều rất nhỏ, hiện tại trường học xảy ra chuyện, còn không để cho người ta tùy ý ra vào, ai mà không lo lắng cho được?
Dì quản lý ký túc xá vẫn nhớ tôi, sau khi nhìn thấy tôi liền sửng sốt một chút, nhưng dù sao thì hiệu trưởng đang ở đây, nên dì ấy cũng không nói cái gì, tùy ý để chúng tôi đi lên lầu.
Ông ta đi thẳng tới tầng ký túc xá của tôi, trái tim tôi đập loạn lên, khiến tôi tưởng rằng phòng của tôi đã xảy ra chuyện, kết quả hiệu trưởng liền quẹo một cái, dẫn chúng tôi tới phòng nước ở bên kia.
Phòng nước là nơi mà chúng tôi giặt quần áo hàng ngày, trên tường treo một hàng vòi nước dài, đủ để mười mấy người đồng thời rửa mặt, ông ta tới nơi này làm gì?
Kết quả tôi vừa bước đến cửa phòng nước, liền ngửi thấy được mùi máu tươi tanh tưởi, khiến người ta muốn ói.
Trách không được tầng này yên ắng như vậy, các nữ sinh kia hoặc là đi ký túc xá khác, hoặc là ở trong phòng mình không dám ra khỏi cửa nên mới như vậy.
Xem ra hiệu trưởng không phải là lần đầu tiên tới nơi này, ông ta đứng ở cửa nhìn Chu Nhạc nói rằng: "Chính là chỗ này, ngài Chu, mời ngài xem một chút."
Chu Nhạc gật đầu, bước vào phòng nước.
Tôi không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, cũng thò đầu nhìn vào trong, kết quả vừa liếc mắt qua một cái, liền khiến tôi suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, sau đó nhịn không được khom lưng nôn một trận.
Bởi vì sáng sớm không ăn uống, nên tôi có nôn cũng không nôn ra cái gì, cảm giác kia thì khó chịu miễn bàn rồi.
Toàn bộ phòng nước như biến thành lò sát sinh, khắp nơi đều là những cục thịt nhỏ và vết máu, ngay cả trên trần nhà cũng đều là máu me dầy đặc, những cục máu đã đông lại từ phía trên rớt xuống, khiến người ta cảm giác giống như là ở địa ngục vậy.
Sau khi nôn khan một hồi, tôi nhịn không được ngẩng đầu hỏi hiệu trưởng: "Ông nói là không có người chết mà? Vậy đống máu thịt này là thứ gì a?"
Sắc mặt hiệu trưởng cũng vô cùng khó coi, liếc mắt nhìn tôi nói rằng: "Đây đều là động vật, đa số là thịt của con chuột."
Con chuột?
Tôi khó tin mở to hai mắt nhìn, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu như thật sự là người, vậy cũng không cần Chu Nhạc tới kiểm tra tình hình, cảnh sát sớm đã phong tỏa nơi này rồi!
Mùi hương bên trong thật sự là rất khó ngửi, mặc dù tôi biết đây là máu thịt của con chuột, nhưng cũng không dám quay đầu lại nhìn, đành phải quay lưng lại hỏi Chu Nhạc: "Thế nào, có phát hiện ra gì không?"
Dường như Chu Nhạc không bị mùi hương đó ảnh hưởng chút nào, thản nhiên nói: "Nơi này có một chút tà khí, còn những cái khác thì chưa phát hiện ra."
Tôi không biết tà khí anh ta nói là cái gì, vì vậy hỏi tiếp: "Có thể giải quyết không? Mọi người nhất định đều bị dọa sợ rồi, chúng ta nên nhanh chóng xử lý đi thì hơn"
"Đương nhiên, nếu không... Tôi tới đây làm cái gì?"
Giọng nói của Chu Nhạc từ sau lưng tôi truyền đến, khoảng cách chỉ hơn mười cm, hóa ra anh ta đã đi khỏi phòng nước.
Tiếp theo anh ta nói với hiệu trưởng rằng: "Tôi xem xong rồi, hiệu trưởng ngài có thể sắp xếp người đến dọn dẹp những thứ này."
Hiệu trưởng như trút được gánh nặng, vươn tay ra kéo Chu Nhạc lại, nói rằng may mà có ngài, việc này mới có thể giải quyết, coi như là cứu vãn được danh tiếng của trường học này rồi, ngài có chắc là về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa không?
Chu Nhạc gật đầu, nói yên tâm đi, về sau sẽ không xuất hiện nữa đâu, tôi chắc chắn sẽ cho ngài một lời giải thích hợp lý, để ngài có thể khai báo với học sinh và thầy cô giáo trong trường.
Hiệu trưởng vô cùng cao hứng, thiếu chút nữa quên mất chính sự, nếu như không phải Chu Nhạc nhắc nhở ông ta, chỉ sợ ông ta vẫn còn lôi kéo tay Chu Nhạc không ngừng tỏ ý cảm ơn đâu.
"Nên đi tìm vài công nhân dọn vệ sinh tới, máu kia thịt đều là của động vật, cũng không có cái gì đáng sợ, chỉ là khi dọn dẹp vết máu sẽ khá là phiền toái, nhưng chỉ cần cọ rửa nhiều một chút, thì chắc chắn sẽ hết." Chu Nhạc nhắc nhở nói.
Lúc này hiệu trưởng mới phát hiện ra mình đã lỡ lời, nhanh chóng buông tay Chu Nhạc ra, ngượng ngùng nói đúng vậy, tôi có chút kích động quá rồi, nên quên mất việc chính.
Nói xong ông ta lấy điện thoại ra, gọi cho Phó chủ nhiệm giáo vụ tới để sắp xếp chút việc, sau đó mới nói tiếp với Chu Nhạc: " Ngài Chu, mời ngài cùng tôi trở về tòa nhà văn phòng bên kia, lần này may mà có ngài, tôi nhất định phải cảm ơn ngài thật tốt."
Chu Nhạc mỉm cười lắc đầu, nói rằng không cần, nếu không phải ông Từ gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không biết nơi đây đã xảy ra chuyện, nếu ngài muốn cảm ơn thì chỉ cần cảm ơn ông ấy là được.
"Còn nữa, ngài có thể thông báo cho toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường chuyện này, nhưng còn nguyên nhân gây ra chuyện này thì buổi tối tối sẽ nói cho ngài." Chu Nhạc nói tiếp.
Hiệu trưởng vừa gật đầu vừa nói không sao, Chu Nhạc lại nhìn tôi một cái nói: "Lý Mân, cô đi theo tôi, chúng ta vẫn cần nói chuyện một chút."
Vẻ mặt tôi mờ mịt, không biết anh ta còn muốn nói gì với tôi, sau đó tôi bị Chu Nhạc kéo tay, trực tiếp đi xuống lầu ký túc xá.