Chương 13: Đối đầu



Rất nhiều nữ sinh trên tầng đều thấy cảnh tượng này, tôi bị một người đàn ông đẹp trai kéo tay đi xuống lầu, hai người cùng nhau đến phía trước sân trường, hơn nữa hiệu trưởng còn đích thân ra tiễn chúng tôi, mắt nhìn theo chúng tôi lên xe rời khỏi trường học.

Ra ngoài trường, việc đầu tiên Chu Nhạc làm chính là đưa tôi đến căn nhà trọ tôi đang ở, sau đó giúp tôi nộp một tháng tiền phòng, còn căn dặn ông chủ quán trọ nhất định phải chăm sóc tôi cho tốt, khiến tôi cảm thấy anh ta giống như anh trai mình vậy, có cảm giác vô cùng an toàn.

Nhưng anh ta không trực tiếp rời đi ngay, mà bảo tôi đi theo anh ta.

Tôi hỏi Chu Nhạc vẫn còn có chuyện gì à, chúng ta đi đâu vậy?

Chu Nhạc nói tôi đến rồi sẽ biết ngay thôi, sau đó cũng không tiết lộ gì thêm.

Anh ta là người tốt, tôi không cần phải phòng bị anh ta, cho nên nếu đã nghĩ như vậy, tôi liền lên xe với anh ta, dù sao thì ngày hôm nay trường học được nghỉ, coi như là đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.

...

...

Chu Nhạc chăm chú lái xe, hai người chúng tôi không ai nói với ai câu nào, cứ trầm mặc như vậy suốt đường đi, chiếc xe cũng nhanh chóng đến nơi.

Chờ anh ta dừng xe lại, tôi mới phát hiện mình lại bị đưa tới căn nhà của Chu Đạo Nhất!

Tôi lập tức hoảng sợ, thấp thỏm nhìn Chu Nhạc một cái, chỉ thấy vẻ mặt anh ta rất thản nhiên, rồi quay ra nhìn tôi nói: "Xuống xe thôi."

"Anh... Anh đưa tôi tới đây làm cái gì?" Tôi cẩn thận hỏi một câu.

Chu Nhạc nhìn tôi, nói mọi chuyện trên người tôi đều bắt đầu từ nơi này, vì thế việc Chu Nhạc đưa tôi đến đây là muốn kết thúc những chuyện đó từ đây, sao thế? Có phải cô không tin tưởng tôi đúng không?

Tôi cúi đầu, cân nhắc một chút, suy cho cùng tôi vẫn cảm thấy rằng mạo hiểm như vậy là đáng giá, cho dù bà Chu và Chu Đạo Nhất có hung ác thế nào, thì Chu Nhạc cũng là một người sống, xem ra còn có biện pháp đối phó với hồn ma, vì sao tôi lại không tin anh ta chứ?

Sau khi quyết định như vậy, tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta kiên định nói rằng: "Được rồi, tôi tin anh, nếu như có thể thoát khỏi Chu Đạo Nhất, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh thật tốt."

Chu Nhạc nhẹ nhàng cười, nói cảm ơn cái gì chứ, là người nhà của tôi làm sai mà.

Đi theo anh ta xuống xe, hai người chúng tôi tiến về phía tòa nhà kia, bởi vì ấn tượng khi trước vô cùng sâu sắc, cho nên tôi theo bản năng đi ở phía sau Chu Nhạc, anh ta không nói năng gì, cũng không quay đầu lại, sải bước đi thẳng vào nhà.

Căn nhà này vẫn âm u như trước đây, mặc dù ở bên ngoài có ánh sáng mặt trời rực rỡ, nhưng vừa tiến vào sân liền khiến người ta cảm thấy không rét mà run, cũng không biết bầu không khí âm u lạnh lẽo này là từ chỗ nào tản ra.

Chu Nhạc không dừng bước lại, trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào, mà tôi cũng chỉ đành kiên trì đi theo anh ta.

Hai chân vừa bước vào nhà, tôi liền bất thình lình nhìn thấy Chu Đạo Nhất và bà Chu, cùng với người đàn ông trung niên chỉ gặp một lần hồi trước.

Ba người ngồi thẳng trên ghế nhìn chúng tôi, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt bà Chu cười như không cười, đưa mắt nhìn về phía tôi, khiến trái tim nhỏ bé của tôi đập mạnh.

Chu Nhạc quay đầu nhìn tôi hỏi: "Cô nhìn thấy ba người bọn họ à?"

Tôi gật đầu, không biết nói cái gì cho phải, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt ba người kia, thật sự quá khϊếp người rồi.

Chu Nhạc thấy tôi cúi đầu, tự nhiên hiểu được cảm giác của tôi, sau đó liền cố ý cười một tiếng, mở miệng nói: "Nói đi, rốt cuộc là các người muốn thế nào?"

Chu Đạo Nhất lên tiếng trước: "Thế nào? Tôi có chuyện của tôi, cậu có chuyện của cậu, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu dựa vào cái gì mà can thiệp vào chuyện của tôi?"

Chu Nhạc nói vốn dĩ là không muốn can thiệp vào chuyện của anh, nhưng các người xem xem mình đang làm cái gì, nhằm vào một người sống, lẽ nào các người còn cảm thấy việc mình làm là đúng sao?

"Cậu không hiểu tình hình thì đừng có nói nhảm, cô ấy là người sống, nhưng đồng thời cô ấy cũng người vợ mà số mệnh đã định cho tôi, cậu dám nhúng tay vào, thì đừng trách tôi không khách khí." Chu Đạo Nhất không nhịn được nói.

"A? Dì à, không phải dì cũng nói như anh ấy chứ?" Lời nói của Chu Nhạc chuyển về phía bà Chu.

Nhưng kỳ quái chính là, bà Chu không phải là mẹ của anh ta sao? Sao anh ta lại gọi bà ấy là dì?

Giọng nói bà Chu truyền đến: "Tiểu Nhạc à, chuyện này con không nên nhúng tay vào."

Lòng tôi nói xong rồi, dường như Chu Nhạc rất tôn trọng bà Chu, hiện tại bà ấy đang nói giúp Chu Đạo Nhất, có phải tôi không cứu được nữa rồi đúng không?

Trong phòng rơi vào trầm mặc, tôi đứng ở nơi đó bỗng nhiên cảm thấy tứ cố vô thân, hơn nữa còn vô cùng khó xử, mặc dù tôi không ngẩng đầu lên, nhưng tôi đều biết ba người đối diện hiện đang nhìn tôi chòng chọc.

Khi tôi đang vô cùng khó chịu, thì một cánh tay ấm áp bỗng nhiên vòng qua ôm lấy bả vai của tôi, là Chu Nhạc!

Anh ta ôm tôi thật chặt, sau đó cười vang nói: "Từ nay trở đi tôi sẽ bắt đầu bảo vệ cô gái này, nếu các người còn muốn hại cô ấy, thì phải bước qua xác tôi!"

Giọng nói kia giống như tiếng sấm rền, đánh tan làn sương mù trong lòng tôi, khiến cho ánh mặt trời cuối cùng cũng chiếu vào được.

Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Chu Đạo Nhất, liền phát hiện vẻ mặt anh ta càng ngày càng tái nhợt, ngón tay nắm chặt lấy tay vịn của cái ghế, các đốt ngón tay đã trắng bệch.

Bọn họ có thể một lời không hợp liền đánh nhau hay không? Trong lòng tôi âm thầm suy nghĩ.

Nhưng mà không có, bà Chu bỗng nhiên nhếch miệng lên, phát ra tiếng cười bén nhọn, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tiếp theo, bà ấy mở miệng nói: "Tiểu Nhạc à, tính khí của con vẫn quật cường như vậy, giống ba con như đúc, nhưng con phải biết rằng, có một số việc không phải lúc nào cũng trắng đen rõ ràng."

Lời nói này của bà ấy có hơi khó hiểu, tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn sắc mặt Chu Nhạc, bởi vì vẫn đang ở trong l*иg ngực của anh ta, nên tôi có thể thấy rõ yết hầu của anh ấy, còn có góc mặt nghiêng sắc như đao kia, người đàn ông này thật đẹp trai.

"Ý tứ của dì, con không hiểu." Chu Nhạc trầm giọng nói.

Bà Chu lại cười lần nữa nói rằng: "Để ta nói cho con biết vậy, cô gái này không phải là chúng ta tùy ý tìm đến, duyên phận của Đạo Nhất và con bé sớm đã được định trước rồi, chúng ta không hại con bé, chỉ là đang cứu con bé mà thôi."

Thân thể của tôi và Chu Nhạc đều khẽ động, càng nghe càng thêm mơ hồ.

"Cứu cô ấy? Vì sao? " Chu Nhạc lập tức tiếp lấy lời nói của bà Chu.

Nhưng lúc này Chu Đạo Nhất rốt cuộc không kiềm chế được, đứng dậy chỉ vào Chu Nhạc gầm lên giận dữ: "Cậu đúng là tên không biết xấu hổ mà, ôm vợ của tôi làm gì chứ, còn không mau buông ra?"

Mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng anh ta chỉ đứng ở nơi đó phát hỏa, cũng không có xông tới, khiến cho tôi cảm thấy có chút bất ngờ, nếu như đổi thành một người bình thường, nhìn thấy cảnh tượng như thế này, hẳn là anh ta đã lập tức xông tới đánh nhau với đối phương rồi!

Có lẽ là do đạo hạnh cao thâm của Chu Nhạc, nên Chu Đạo Nhất mới không dám đến gần cậu ấy?

Tôi mải suy nghĩ lung tung, quên mất lời bà Chu vừa nói, mà Chu Nhạc căn bản không có để ý tới việc Chu Đạo Nhất vừa mới gầm lên, quay ra nói với bà Chu: "Dì à, bất kể dì có bao nhiêu lý do, thì Lý Mân vẫn là người sống, không thể ở cùng một chỗ với Chu Đạo Nhất được, như vậy sẽ hao tổn tuổi thọ, dì còn nói tới cứu người cái gì a?"

Còn có chuyện như thế này sao? Sau khi nghe xong lời anh ta nói, tôi lập tức mở to hai mắt, nhìn thoáng qua vẻ mặt tràn đầy tức giận của Chu Đạo Nhất.

Thấy tôi nhìn về phía anh ta, vẻ mặt giận dữ ấy liền giảm xuống, sau đó nhìn tôi nói: "Hiện tại tạm thời là như vậy, nhưng về sau sẽ không tổn hại tuổi thọ của em nữa đâu, em tin anh đi."

"Hừ, đương nhiên là không thể rồi, anh hại chết cô ấy, là có thể vĩnh viễn sống cùng cô ấy rồi, đúng không?" Chu Nhạc cười lạnh một tiếng nói. Xem ra, thái độ của Chu Nhạc chỉ cung kính với bà Chu, còn Chu Đạo Nhất thì lại có chút xem thường.

"Cậu! Tôi lười giải thích với cậu!" Dáng vẻ Chu Đạo Nhất muốn nói lại thôi, chỉ trừng mắt nhìn cậu ấy trả lời như vậy.

Bà Chu hoà giải nói: "Được rồi, hai đứa dù có như thế nào thì cũng là anh em, mặc dù âm dương tách biệt, nhưng tình nghĩa từ nhỏ lớn lên cùng nhau vẫn còn đó! Cần gì phải giương cung bạt kiếm như vậy?"

Tôi ở một bên nghe xong liền cảm thấy lời này có chút nực cười, bọn họ nào đã giương cung bạt kiếm, rõ ràng là Chu Đạo Nhất không thể động vào Chu Nhạc, anh ta chỉ có thể giương mắt nhìn cậu ấy mà thôi.

Nhưng Chu Nhạc lại không nói thêm gì nữa, ngược lại liền gật đầu, nói với bà Chu rằng: "Nhưng dì à, việc nào ra việc nấy, chuyện của Lý Mân con nhất định phải phụ trách, bằng không, danh tiếng pháp sư này của con chẳng phải sẽ bị hủy sao?"

Trên mặt bà Chu lộ vẻ khó xử vẻ, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì người đàn ông trung niên luôn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Mọi người có thể nghe tôi nói một câu hay không?"

Chúng tôi đồng thời nhìn về phía ông ta, Chu Nhạc khách khí nói: "Chú Vương, ngài nói đi."

Người đàn ông gọi là chú Vương kia gật đầu, sau đó nói: "Vốn dĩ tôi chỉ là người hầu của nhà họ Chu, bản thân không nên nói gì nhiều, nhưng thấy cậu quật cường như vậy, Đạo Nhất cũng có nổi khổ tâm bất đắc dĩ, sao hai người không thử thỏa hiệp với nhau đi?"

"Thỏa hiệp thế nào?" Chu Nhạc nhàn nhạt hỏi.

Chú Vương liền nói tiếp: "Không bằng như vậy, trước tiên cậu mang cô gái này rời khỏi đây, thu xếp ổn thỏa cho cô ấy, đợi sau khi Đạo Nhất xử lý xong chuyện của mình rồi mới đi tìm hai người, nếu như đến lúc đó lý do của Đạo Nhất vẫn không thể thuyết phục được cậu, vậy cậu cứ làm theo ý mình đi, như thế nào?"

Chu Nhạc ngây ngẩn cả người, bộ dạng nhíu mày lại dường như đang chăm chú suy tính tính khả thi của chuyện này, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, nhưng Chu Đạo Nhất không được phép lén lút đến trường học quấy rối nữa, nơi đó đã loạn tới mức gà bay chó sủa rồi."

"Cậu nghĩ rằng tôi muốn đi sao? Còn không phải là vì sự an toàn của Lý Mân à?" Chu Đạo Nhất giận dữ nói.

"À? Anh không nói tôi cũng quên mất, tối hôm qua hai người ở trong trường học làm cái gì, vì sao hôm nay tôi đi, không những cảm thấy khí tức của các người, còn nhận thấy được một tia tà khí?" Chu Nhạc hỏi.

Chu Đạo Nhất không trả lời, mà quay đầu sang nhìn thoáng qua bà Chu, đợi bà ấy khẽ gật đầu anh ta mới lên tiếng: "Bởi vì trong trường học có một con yêu quái, tối hôm qua ba người chúng ta phải hợp lực mới gϊếŧ được nó, nếu không phía trường học sẽ chết thêm nhiều người."

Tôi và Chu Nhạc đồng thời sửng sốt, không nghĩ tới mọi chuyện còn có bước chuyển ngoặt như vậy, khi trước Chu Đạo Nhất nói cho tôi biết, người làm loạn trong trường học là do người khác, tôi còn tưởng rằng anh ta đang gạt tôi.

Nhưng tôi càng không nghĩ tới chính là, trên đời này ngoại trừ có quỷ, vẫn còn có yêu?

Vậy có phải thần linh trong truyền thuyết cũng tồn tại hay không?

Tôi có chút nghĩ xa quá rồi, mãi đến khi Chu Nhạc mở miệng nói chuyện mới kéo được ý thức tôi trở về.

Anh ta hỏi Chu Đạo Nhất: "Con yêu quái đó có bao nhiêu đạo hạnh, tại sao lại xuất hiện ở trong trường học?"

Chu Đạo Nhất liếc mắt nhìn tôi, do dự một chút mới nói tiếp: " 500 năm đạo hạnh, mục đích của đối phương chính là Lý Mân, chúng ta chỉ là muốn bảo vệ cô ấy mà thôi."

Đây quả thực là nói bậy mà, tôi căn bản không tin lời nói của Chu Đạo Nhất, bị một tên quỷ như anh ta quấn lấy đã đủ xui xẻo rồi, tại sao còn có yêu quái để mắt tới tôi nữa, dựa vào cái gì chứ? Tôi đây đã đắc tội với người nào?