Chương 10: Lại chết thêm một người nữa



Kết quả, vừa vào phòng, liền thấy hiệu trưởng đang đứng trước bàn làm việc cau chặt mày lại, quan sát tôi từ đầu tới chân mấy lần, khiến tôi nhịn không được hỏi ông ta, rốt cuộc là còn có chuyện gì?

"Ngày hôm qua, ngoài việc chủ nhiệm Lý nhảy lầu, trong trường học còn xảy ra hai sự việc khác, em biết không?" Hiệu trưởng nhìn vào mắt tôi hỏi.

Tôi lập tức liền ý thức được hai sự việc ông ta nói là cái gì, nhưng sáng sớm hôm nay tôi mới biết được những chuyện kia đều là mẹ của Chu Đạo Nhất làm, tôi làm sao có thể thừa nhận được, cho nên dứt khoát lắc đầu, nói rằng tôi không biết.

Hiệu trưởng dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi, ông ta nói cũng không hy vọng những việc này có liên quan tới tôi, bởi vì chúng xảy ra thực sự quá quỷ dị, hơn nữa có người còn nói, bọn họ gặp chuyện không may đều là bởi vì đã cãi nhau với tôi hoặc là xảy ra chuyện không vui, ông ta bảo tôi có thể giải thích một chút hay không?

Tôi càng ngày càng cảm thấy logic của hiệu trưởng có chút nực cười, cho tới bây giờ đều là nghe ngóng những tin đồn nhảm nhí về tôi từ chỗ người khác, sau đó liền nhận định là tôi làm, vì sao ông ta luôn nhằm vào tôi như vậy?

Cho nên tôi rất kiên quyết lắc đầu, nói rằng chuyện này không hề liên quan tới tôi, và tôi cũng không thể giải thích được, nhưng tôi có chút tò mò là, những người đó tung tin đồn nhảm ở sau lưng tôi, buổi tối không cho tôi vào ký túc xá, tại sao ông không quản?

Hiệu trưởng bị câu hỏi của tôi chặn lại, hiển nhiên là ông ta cũng biết chuyện này, ông ta sửng sốt một chút rồi lên tiếng: "Chuyện này tôi sẽ xử lý, đêm nay các em ấy sẽ không chặn em lại ngoài cửa nữa đâu."

Tôi cười cười nói không sao cả, bởi vì sau này tôi sẽ không ở trong căn phòng đó nữa.

"Vậy em muốn ở đâu? Em không phải học sinh ngoại trú, trường học không thể cho phép em ở bên ngoài được." Hiệu trưởng rất không vui nói .

Bây giờ tôi thế nào cũng được, nói rằng dù sao ông cũng xử phạt tôi mà? Cùng lắm thì cộng thêm một tội nữa thôi.

Hiệu trưởng á khẩu không trả lời được, một lát sau mới lúng túng nói rằng: "Cái đó là tôi hù dọa em thôi, hai ngày vừa rồi trong trường học xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại tôi rất đau đầu, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết những chuyện này mà thôi."

Tôi có thể hiểu được sự phiền não của ông ta, nhưng không tán thành cách làm việc của ông ta, vốn dĩ mọi chuyện không hề liên quan với tôi, nhưng xoay tới xoay lui, kết quả là tôi lại biến thành kẻ đầu sỏ gây tội, ông ta hoàn toàn là làm bừa mà.

Nhưng tôi cũng không ý kiến gì thêm, chỉ nói với hiệu trưởng, qua vài ngày nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi, tất cả những gì tôi nói với ông đều là thật, tạm thời vẫn chưa biết ai là người tung tin đồn nhảm sau lưng tôi, chờ tôi tìm được người kia, có lẽ tất cả sẽ kết thúc.

Hiệu trưởng cũng không còn cách nào, bảo tôi đi về trước đi.

Tôi không biết ông ta có tiếp tục xử phạt tôi nữa hay không, nếu như vẫn muốn, vậy tôi sẽ dựa vào lí lẽ tranh luận với ông ta, điều kiện tiên quyết là tôi phải tìm được người tung tin.

Tôi xoay người rời khỏi phòng hiệu trưởng, rất nhanh trở lại tòa nhà dạy học, đúng lúc đang ở trong giờ học, thầy giáo dạy văn đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt, thấy tôi bước vào, cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi một tiếng.

Tôi đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, vừa định lấy sách vở ra học, bỗng nhiên phát hiện sách vở đã bị ai đó xé nát, trong hộc bàn toàn là giấy vụn.

Thiếu chút nữa tôi đập bàn đứng lên, quả thật là khinh người quá đáng mà, tôi biết đây là ai làm, bởi vì mấy bạn cùng phòng đều đang len lén quan sát phản ứng của tôi, sau khi chạm mắt với tôi liền nhanh chóng quay đi, rõ ràng là có tật giật mình.

Những người này tại sao cứ dây dưa không dứt như vậy, lẽ nào tất cả đều là lỗi của tôi sao?

Tôi cảm giác l*иg ngực tức nghẹn lại không thở nổi, tiết học không thể tiếp tục được rồi, sách vở đã rách nát hết thế này!

Cho nên nửa tiết còn lại, tôi đều ngồi ngẩn người ra.

Sau khi hết tiết tôi lập tức chạy ra khỏi trường học, đi tới tiệm sách cũ phía đối diện, mua về những quyển sách mình cần dùng, sau đó trở lại phòng học, thở phù một tiếng đặt sách lên bàn.

Bạn học cùng lớp nhìn tôi có chút hả hê, có người muốn xem náo nhiệt, có người thì tránh né ánh mắt của tôi.

Tôi làm như vậy chính để thị uy bọn họ, các ngươi có bản lĩnh xé, tôi liền có bản lĩnh mua về, xem xem các ngươi có thể xé tới khi nào!

...

...

Ngày tiếp theo là một ngày bình an vô sự, mãi cho đến tiết tự học buổi tối.

Sau khi tiết một kết thúc, khi tiết hai chuẩn bị bắt đầu, tầng ba của tòa nhà dạy học đã xảy ra một trận hỗn loạn, tiếng la gọi ồn ào xen lẫn tiếng thét chói tai của các nữ sinh truyền khắp cả tòa nhà, ngay cả tòa nhà bên cạnh cũng bị kinh động.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là lại xảy ra chuyện, vị trí lớp tôi là ở tầng hai, hiện tại sự hỗn loạn tầng trên đã ảnh hưởng đến chúng tôi ở bên dưới, rất nhiều người chạy ra khỏi phòng học đi xem náo nhiệt, trong nháy mắt hành lang liền đầy ắp người.

Chỉ có vài người là không nhúc nhích, trong đó bao gồm cả tôi.

Cái loại náo nhiệt này tôi không có hứng thú đi xem, tôi tin sau vài phút nữa, sẽ có học sinh thăm dò được chuyện gì xảy ra, sau đó trở về lớp tường thuật lại.

Vậy là tiết tự học buổi tối thứ hai căn bản không học được rồi, có người lục tục truyền tin tức về, nói rằng toa-lét nữ tầng ba có người chết, sau đó chứng thực được người chết là nữ sinh trong lớp chúng ta, Vương Lan.

Cái này chẳng những khiến lòng người bàng hoàng, mà ánh mắt mọi người nhìn tôi trông càng sợ hãi hơn, không còn ai dám ngồi xung quanh tôi nữa, thậm chí có nữ sinh nhát gan, ầm ĩ đòi phải về nhà.

Đối với lần này thì tôi đành chịu, không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng học, nhưng lại thấy chủ nhiệm lớp vội vã chạy tới.

Ngày hôm nay cô ấy không phải trực ban, cho nên cô ấy hẳn là chạy từ trong nhà đến, hai người chúng tôi vừa vặn gặp nhau ở cửa phòng học, cô ấy không nói hai lời liền kéo cánh tay của tôi đi, khiến cho tôi có chút không giải thích được.

Tới phía dưới tòa nhà dạy học, thấy có rất nhiều người đang ở trên sân trường, cô ấy liền kéo tôi một mạch tới chỗ không có ai mới dừng lại, sau đó hỏi thẳng tôi: "Có phải lại là em không?"

Tôi bỗng sửng sốt, nhưng thoáng cái đã hiểu rõ ý của cô giáo, vì vậy cười khổ nói: "Cô à, vì sao cô lại nói như vậy, em cũng chỉ vừa mới nghe từ các bạn học sinh nói rằng Vương Lan đã xảy ra chuyện mà thôi."

Chủ nhiệm lớp có vẻ như ý thức được lời nói của chính mình có chút không thích hợp, cho nên chậm rãi nói tiếp: "Cô cũng vừa mới biết chuyện, người khác nói cho cô biết gần đây Vương Lan và em có quan hệ không tốt lắm, bạn ấy cãi nhau với em một trận, còn thông đồng với bạn cùng phòng của em không cho em vào ký túc xá, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi."

Tôi nói rằng hiện tại tôi còn chưa biết Vương Lan chết như thế nào, cho dù là tôi làm, thì tôi cũng cần phải có thời gian để gây án, hơn nữa dù Vương Lan có ở sau lưng tôi nói xấu cái gì, thì tôi cũng không tới mức phải đi gϊếŧ người a.

Mặc dù nói như vậy, nhưng ở trong lòng tôi vẫn rất kinh ngạc, không nghĩ tới bạn cùng phòng không cho tôi vào ký túc xá, lại có liên quan tới Vương Lan, tại sao cô ta phải nhằm vào tôi?

Sau khi chủ nhiệm lớp nghe xong lời nói của tôi cũng cảm thấy có lý, cô bảo rằng cứ như vậy đi, chuyện của Vương Lan chưa thể kết thúc được, em trở về ký túc xá trước đi, chắc là đêm nay cảnh sát sẽ tới.

Tôi gật đầu, đồng thời nói cho cô ấy biết rằng tôi không tính ở lại ký túc xá, tôi sẽ ở nhà trọ bên ngoài trường học, nếu có việc cần tìm, thì hãy đi ra bên ngoài tìm tôi.

Có thể là do hiện tại cô ấy đang rối loạn tâm tư, nên không để ý tới lời nói của tôi, chỉ tùy tiện gật đầu một cái rồi trở về tòa nhà dạy học bên kia.

Tôi thấy tạm thời không còn chuyện gì nữa rồi, cũng không có ý định trở về phòng học, liền xoay người trực tiếp đi ra ngoài cổng, chuẩn bị trở về ngủ sớm một chút, cái chết của Vương Lan mặc dù khiến tôi có chút buồn, nhưng quả thật tôi không có biện pháp nào cả.

Tôi cũng không muốn tìm Chu Đạo Nhất để chất vấn, bởi vì tôi tin người này nhất định sẽ còn chủ động tới tìm tôi.

Quả nhiên, tôi vừa mới nghĩ tới anh ta, anh ta liền lập tức xuất hiện trước mặt tôi.

Trên sân trường không có ngọn đèn nào cả, chỉ có ánh đèn xa xa từ cửa sổ các phòng học chiếu đến nơi đây, nhưng vô cùng yếu ớt, cho nên tên này vừa xuất hiện, lập tức dọa tôi giật mình.

"Anh đưa em về nhé." Chu Đạo Nhất cười hì hì nói.

Tôi dừng bước, nhìn anh ta hỏi: "Các ngươi lại hại chết một người nữa à?"

Anh ta lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc nói cho tôi biết: "Đó không phải do chúng ta làm, chuyện này có chút phức tạp, chúng ta cũng đang điều tra"

Tôi không khỏi cười nhạt, anh lừa quỷ à? Vì sao hết lần này tới lần khác người xảy ra chuyện lại là Vương Lan, ở trong trường học này lắc lư khắp nơi, ngoại trừ anh và mẹ anh, chẳng lẽ còn có tên quỷ nào khác? Cái trường này không phải trở thành hang ổ của quỷ rồi đấy chứ?

Chu Đạo Nhất đối với chất vấn của tôi vô cùng lúng túng, thực sự anh ta không biết giải thích thế nào, đành phải bảo tôi đừng gấp, chờ anh ta tra rõ, nhất định sẽ nói rõ ràng với tôi?

Có thể là do thái độ đối của anh ta đối với tôi có chút yếu thế, nên khiến tôi to gan hơn, lập tức chống nạnh tức giận nói: "Nói rõ? Anh còn bảo nói rõ với tôi à, anh có biết sự xuất hiện của anh khiến tôi gặp bao nhiêu phiền phức không?"

Chu Đạo Nhất bỗng sững sờ, ngượng ngùng nói cho tôi biết, không bao lâu nữa, em sẽ hiểu rõ mọi chuyện, đến lúc đó em cũng sẽ không trách anh nữa.

Tôi không thích dáng vẻ cười hì hì và vẻ mặt vô lại của anh ta, cho nên xoay người rời đi, vừa đi vừa quát: "Anh đừng có theo tôi, cách xa tôi một chút."

Tiếng thét này đã kinh động các học sinh ở xa, sau khi chờ tôi đến gần, bọn họ mới phát hiện ra là tôi, liền sợ hãi xoay người bỏ chạy.

Dù sao hơn nửa đêm ở trên sân trường trống trải, thấy một nữ sinh lầm bầm lầu bầu một mình, không phải người điên thì cũng là tinh thần có vấn đề!?

Tôi cũng lười đi quản cảm nhận của bọn họ, bước nhanh ra khỏi trường.

Lần này Chu Đạo Nhất rất nghe lời, không có đuổi theo quấn lấy tôi nữa, để cho tôi ở một mình trong phòng trọ suy nghĩ những chuyện vừa rồi.

Tôi không biết mình đã đắc tội với người nào, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày qua , nhất định là có một bàn tay độc ác điều khiển ở phía sau, nếu như không phải là người này, chủ nhiệm giáo vụ cũng sẽ không nghĩ rằng tôi là "Gái bán hoa", từ đó nổi lên tâm tư xấu với tôi.

Nếu như không phải người này tung tin đồn nhảm khắp nơi, tôi cũng sẽ không bị học sinh và giáo viên toàn trường coi là người ngoài, hiện tại lại bị xem là một tên gϊếŧ người.

Nhưng người ở sau lưng này rốt cuộc là ai?

Tôi thật sự không hiểu nổi, nhằm vào tôi như vậy thì đối phương sẽ có lợi ích gì chứ?

Càng nghĩ càng không ngủ được, tôi thậm chí muốn tìm Chu Đạo Nhất để hỏi anh ta một chút, anh ta không giúp tôi tìm ra người này, vậy tôi đành phải nghĩ biện pháp đi tìm Chu Nhạc, dường như anh ta có chút sợ hãi Chu Nhạc.

Đáng tiếc là không có tấm danh thϊếp kia, nên tôi không thể gọi điện thoại cho Chu Nhạc được, nhưng dường như tôi vẫn còn mơ hồ nhớ được địa chỉ trên tấm danh thϊếp đó, tôi sẽ đợi đến cuối tuần rồi đi một chuyến, còn bây giờ thì không được.

Lúc đầu tôi chỉ là người bình thường, bị ba mẹ bán cho một tên quỷ làm vợ, kết quả là hiện tại có rất nhiều phiền phức quấn lấy thân, khiến cho lòng tôi quá mức mệt mỏi rồi, còn hai người đã chết kia nữa, mặc dù không phải là do tôi gϊếŧ, nhưng tóm lại là có chút liên quan với tôi, tôi làm sao có thể coi như không thấy được?

Đang nghĩ lung tung như thế, Chu Đạo Nhất bỗng xuất hiện, lần này anh ta thay đổi vẻ mặt cười hì hì thành bộ dạng vô cùng nghiêm túc, khiến cho tôi có chút sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"