Chương 9: Bôi nhọ



"Em tỉnh rồi." Chu Đạo Nhất cười hì hì nói.

Tôi xoa xoa đôi mắt chuẩn bị đứng dậy xuống giường, nhưng bất chợt người này lại nhanh như hổ đói vồ mồi, nằm đè lên người tôi.

Dọa tôi sợ tới mức liều mạng giãy dụa, nhưng không chống lại được sức mạnh của anh ta, đành phải lớn tiếng hét lên: "Anh làm cái gì vậy, đừng có lung tung!"

Thân thể của anh ta vẫn lạnh lẽo như vậy, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa người này còn tùy tiện lần tìm môi muốn hôn tôi .

Cũng không biết tôi lấy sức lực từ đâu, dưới cơn tức giận tôi dùng sức co đầu gối lên, đạp mạnh vào thân dưới của anh ta, lúc này Chu Đạo Nhất mới dừng lại, sau đó bò dậy khỏi người tôi.

Tôi nhanh chóng chỉnh sửa quần áo của mình một chút, nhìn anh ta chằm chằm hỏi: "Tại sao anh lại bắt nạt tôi!"

Anh ta có chút ngượng ngùng, nói rằng thấy dáng vẻ tôi tỉnh ngủ trông rất đáng yêu, nên nhất thời không nhịn được mà thôi.

Tôi không thể làm được gì anh ta, cũng may anh ta không tiếp tục đυ.ng chạm tôi nữa, tôi chỉ có thể đỏ mặt rời giường, chạy vào toa-lét rửa mặt.

Chờ tôi đi ra, Chu Đạo Nhất bắt đầu nói cho tôi biết mọi chuyện xảy ra ở trường tối hôm qua.

Ký túc xá của tôi tối hôm qua quả nhiên đã xảy ra chuyện kỳ dị, tất cả bảy bạn học cùng phòng đều bị dọa sợ hãi, kết quả làm cho toàn bộ tòa nhà ký túc xá suýt chút nữa mất ngủ cả đêm.

Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chu Đạo Nhất không có tận mắt nhìn thấy, anh ta chỉ ẩn thân trong hành lang lắng nghe những học sinh kia líu ríu nói rằng đã xảy ra chuyện ma quỷ mà thôi.

Tôi nhìn anh ta, nói cái này thật sự không phải là anh làm?

Chu Đạo Nhất lắc đầu trả lời: "Thật sự không phải là anh, chẳng qua là anh cảm thấy tên heo mập kia quá đê tiện nên anh muốn chỉnh đốn ông ta một chút mà thôi, nhưng không ngờ ông ta lại té ngã, vậy mà trực tiếp ngã chết luôn, còn những chuyện khác không phải là anh làm."

"Vậy rốt cuộc là ai?" Tôi hỏi Chu Đạo Nhất.

Vẻ mặt anh ta trông rất vô tội, nói rằng không biết.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức phát hiện trong lòng anh ta có quỷ, xem ra là muốn giấu giếm tôi gì đó.

Cho nên tôi nghi ngờ nhìn anh ta chằm chằm, nói rằng anh đừng giả bộ, tôi biết anh đang nói dối đấy, có cái gì mà phải gạt tôi chứ?

Vẻ mặt Chu Đạo Nhất bỗng hiện lên vẻ bối rối, bảo tôi là không có chuyện gì, anh không hề gạt em cái gì a.

Tôi gật đầu, nói vậy được rồi, hiện tại tôi phải đi học, anh không cần đi theo tôi nữa, được không?

"Đừng mà, hôm nay em không cần phải đến trường đâu, những người đó đều cho rằng em là người chẳng lành, không ai muốn tới gần em đâu, nếu em nhất định đòi đi thì sẽ có người gây bất lợi cho em đấy." Chu Đạo Nhất lo lắng nói.

Tôi đương nhiên sẽ không bị lời nói của anh ta dọa sợ, cho nên cười cười nói vậy thì thế nào, bọn họ dám đánh tôi hay sao?

Chu Đạo Nhất lắc đầu nói không có chuyện đó đâu, ngược lại mẹ anh...

Anh ta bỗng lỡ miệng nói, nhưng bị tôi nghe thấy hết, vậy mà ở trong trường học vẫn còn có một cụ bà!

Chu Đạo Nhất biết mình không cẩn thận nói lộ ra rồi, trong lúc nhất thời không biết nên bào chữa kiểu gì cho phải, tôi nhìn chằm chằm anh ta hỏi: "Trách không được, thì ra đều là bà ấy làm, bà ấy lại muốn làm gì tôi?"

"Mẹ anh rất thích em, bà ấy chỉ là không muốn em bị người ta bắt nạt mà thôi." Chu Đạo Nhất ngượng ngùng nói.

Tôi thật sự có chút dở khóc dở cười, người nhà này, không đúng, một nhà quỷ này dường như chả hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nếu cứ làm như thế, mặc dù tôi bị ép bái đường với Chu Đạo Nhất, nhưng bây giờ tôi đã trở lại trường học rồi, Chu Nhạc cũng nói bọn họ sẽ không quấn lấy tôi nữa, nhưng bây giờ thì sao?

Người một nhà này đều đuổi theo tôi tới trường học rồi, có để cho người ta sống nữa hay không a?

Không được, tôi phải suy nghĩ chút biện pháp, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ sụp đổ mất, không những bị bạn bè xa lánh, sợ rằng ngay cả thầy giáo trong trường cũng sẽ coi tôi là người ngoài, vậy tôi làm sao có thể tiếp tục đến trường đây?

Cho nên nghĩ tới điều này, tôi xoay người muốn đi, lại bị Chu Đạo Nhất cản lại: "Em cầm tiền đi này, trước tiên đem nộp học phí, rồi sau đó mua cho mình vài bộ quần áo đi!"

Tôi kiên trì không muốn, nhưng anh ta lại nói tiếp: "Đừng quên, hôm nay nếu em không giao, tên hiệu trưởng kia sẽ lấy lý do này để đuổi học em đấy."

Những lời này nói trúng nỗi lòng tôi rồi, hiện tại trên người tôi hầu như không có đồng nào, ngày hôm qua hiệu trưởng đã bị tôi làm cho mất mặt, nhất định ông ta sẽ ghi hận với tôi, nếu như hôm nay không có tiền, nói không chừng thực sự sẽ giống như Chu Đạo Nhất vừa nói, tôi bị đuổi khỏi trường học.

Thấy tôi do dự cúi đầu không nói lời nào, Chu Đạo Nhất kéo tay của tôi lại, nhét hai xấp tiền vào tay tôi.

Nhưng tôi lập tức bỏ lại một xấp, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia nói rằng: "Như vậy đi, tôi chỉ cầm một xấp thôi, coi như là tôi mượn anh, sau này nhất định sẽ trả lại cho anh, được không?

Chu Đạo Nhất lập tức gật đầu, nói em cầm là được rồi, anh là thật tâm muốn giúp em mà.

Tôi không để ý đến anh ta nữa, tự mình xuống lầu, sau khi ở quầy hàng thanh toán cho ông chủ, tôi liền đi về phía cổng trường học.

Vừa vặn là thời gian đi học, rất nhiều học sinh ngoại trú đều đang lục tục vào cổng, sau khi có người thấy tôi liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cũng không nói cái gì.

Tôi không biết bọn họ nghĩ về tôi như thế nào, sau đó tôi giả bộ như không biết chuyện gì đi vào trong trường học.

Nhưng khi tôi vào trong phòng học, các bạn học sinh đang huyên náo lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, hơn nữa trong ánh mắt đều mang chút sợ hãi.

Các bạn cùng phòng ký túc tối hôm qua không cho tôi vào đều ở đây, bọn họ chỉ dám len lén liếc mắt nhìn tôi sau đó nhanh chóng rời đi, không dám nhìn nhiều.

Tôi chỉ có thể cười khổ ở trong lòng, lắc đầu về chỗ ngồi, sau khi kết thúc tiết học buổi sáng tôi sẽ đi đến phòng hiệu trưởng nộp học phí.

Mà khi còn năm phút đồng hồ nữa là vào tiết, chủ nhiệm lớp đã đến tìm tôi.

Sau khi vào cửa, câu đầu tiên cô ấy nói là: "Lý Mân, em đi ra ngoài một chút."

Các bạn học sinh lập tức châu đầu ghé tai thì thầm, trong phòng học bỗng vang lên tiếng xì xào, tôi đứng dậy đi ra bên ngoài hành lang, hỏi chủ nhiệm lớp: "Cô tìm em có việc gì sao?"

Chủ nhiệm lớp nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, thế nhưng cũng không nhiều lời, chỉ là gật đầu một cái rồi nói đi theo cô đến phòng hiệu trưởng.

"Nhưng sắp vào tiết học rồi ạ." Tôi có chút do dự nói.

Cô ấy nói không có việc gì, tiết học của tôi cô ấy sẽ nói chuyện với thầy dạy tiết đó, hiện giờ hiệu trưởng có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.

Bạn học cùng lớp nhất định đều đang thì thầm to nhỏ!? Hiện tại tôi đã chết lặng, bọn họ thích nói như thế nào thì nói như thế đó, điều tôi quan tâm nhất hiện giờ là muốn biết rõ hiệu trưởng tìm tôi có việc gì.

Đi vào phòng hiệu trưởng, nhìn dáng vẻ xem ra là vừa mới đi làm, vẫn đang thu dọn đống văn kiện trên bàn, thấy tôi tiến vào, liền tùy ý gật đầu, bảo tôi ngồi đi.

Tôi ngồi xuống rồi hỏi thẳng ông ta, tìm tôi có chuyện gì.

Hiệu trưởng nói với tôi hai việc, một việc là học phí kỳ này của tôi vẫn chưa nộp, hỏi tôi một chút xem khi nào thì nộp, còn việc nữa là, trong trường đồn rằng tôi làm thêm ở bên ngoài, chuyện đó có thật không?

Tôi gật đầu, bản thân làm thêm để kiếm chút tiền sinh hoạt, có cái gì mà phải giấu giếm.

Không nghĩ tới hiệu trưởng lại phản ứng khá lớn, thấy tôi gật đầu thừa nhận, lập tức giận dữ nói: "Em vẫn là học sinh, em làm ra loại chuyện như vậy quả thực là không có tự trọng rồi, đây chính là bôi nhọ trường học của chúng ta rồi! Ba mẹ của em chẳng lẽ không quản em sao?"

Tôi bị mắng đến không hiểu cái gì, lẩm bẩm nói vậy thì làm sao, em vừa đi học vừa đi làm thêm, tại sao lại là bôi nhọ trường học được?

Hiệu trưởng tức giận đến mức hai tay run rẩy, chỉ vào người tôi nói rằng: "Em, em còn ngụy biện, em xem những người khác làm thêm cái gì, còn em thì làm thêm cái gì hả?"

Tôi nói chính là ở quán cơm rửa chén bát các loại a, điều này khiến cho hiệu trưởng và trường học mất mặt lắm à?

Hiệu trưởng sửng sốt, nói cái gì mà rửa chén bát, không phải em ở bên ngoài làm viện trợ xã giao sao?

Viện trợ xã giao là công việc gì? Tôi căn bản nghe không hiểu, cho nên hỏi ông ta, đó là cái gì.

Hiệu trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, nói thông tục chính là bán thân thể đổi lấy tiền tài, mọi người gọi là gái điếm.

Tôi lập tức đứng bật dậy, giờ mới hiểu được tất cả những gì tôi nói với ông ta hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hơn nữa càng không thể tin nổi ông ta vậy mà lại tin những lời đồn nhảm nhí về tôi trong trường học như vậy.

Cho nên tôi đỏ mặt lên, chỉ vào hiệu trưởng quát: "Ông phải chịu trách nhiệm về những gì ông nói, người khác khắp nơi nói linh tinh về tôi, nhưng ông là một hiệu trưởng, tại sao ông lại vô trách nhiệm với lời nói và việc làm của mình như vậy?"

Hiệu trưởng liếc mắt nhìn tôi thật sâu, vẻ mặt không nhịn được nói: "Em đừng có giả bộ, mặc kệ em có thừa nhận hay không, chúng ta đều đã quyết định sẽ xử phạt em."

Cái gì?

Tôi lập tức chấn động, trên đời này còn có chuyện oan ức như vậy sao? Chỉ dựa vào lời đồn của người khác mà xử phạt tôi? Tương lai tôi thi đại học chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Giờ khắc này tôi đã không còn lý trí gì nữa, đi mấy bước tới trước mặt hiệu trưởng, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta nói rằng: "Mời ông đưa ra chứng cứ, nếu như không có, tôi lập tức sẽ báo cảnh sát, cáo buộc ông tội phỉ báng!"

Hiệu trưởng cũng không thèm để ý đến tôi, lấy từ trong ngăn kéo ra một phong thư, giao cho tôi nói rằng: "Được thôi, nhưng trước đó, mời em xem cái này."

Tôi nghi ngờ nhận lấy, rút ra tờ giấy bên trong phong thư, phát hiện phía trên in dòng chữ đơn tố cáo, về nội dung tố cáo, chính là nói tôi làm một học sinh vậy mà luôn ra bên ngoài trường học thực hiện giao dịch bán thân bất hợp pháp.

Tôi đặt mông ngồi dưới đất, đây là ai mà lại độc ác như thế, dùng thủ đoạn như vậy để chĩa mũi nhọn vào tôi, dùng lời đồn bịa đặt vô căn cứ để bôi nhọ tôi.

Hiệu trưởng cười cười bảo tôi bây giờ còn lời gì để nói không?

Tôi đương nhiên có lời muốn nói, tôi chưa từng làm ra loại chuyện này, lẽ nào chỉ một phong thư mà có thể tùy ý bôi nhọ tôi sao?

Vì vậy tôi hỏi ông ta: "Tôi muốn biết, phong thư này là ai gửi tới cho ông, gửi tới từ lúc nào?"

Hiệu trưởng trực tiếp nói, người gửi thư là ai ông ta cũng không biết, từ sáng sớm đã có người đưa tới rồi, sau khi ông ta xem xong liền bảo chủ nhiệm lớp gọi tôi tới.

Tôi gật đầu, nở nụ cười gằn nói rằng: "Thì ra là vậy, nếu như ông tin tất cả nội dung trong phong thư đó, thì tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng tôi có quyền lợi tự mình truy cứu chuyện này!"

Trước khi đi, tôi lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đếm đủ số tiền học phí phải nộp rồi để lại trên bàn làm việc của hiệu trưởng, nói cho ông ta biết đây là học phí của tôi, sau đó xoay người rời đi.

Ra khỏi phòng làm việc, tôi vừa đi trên hành lang vừa nhanh chóng suy nghĩ mọi chuyện ở trong đầu, hiện tại tôi không thể hoảng loạn, cần phải sắp xếp suy nghĩ của mình, tôi phải tìm ra cho bằng được người đã ở sau lưng hãm hại tôi, tuyệt đối không thể tha thứ cho loại người này!

Nhưng chưa đi được mấy bước, hiệu trưởng lại chạy từ trong phòng làm việc ra, lớn tiếng gọi tôi lại: "Lý Mân, mau quay lại đây, vẫn còn có việc chưa nói xong đâu!"

Trong hành lang, những người đang làm việc trong phòng khác nhao nhao đưa ánh mắt nhìn tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?"

Nhưng ông ta không nói, bảo tôi phải trở về phòng mới nói được, tôi đành phải quay về phòng làm việc của ông ta lần nữa, khi quay người lại liền thấy vài người đang thò đầu lén lút nhìn tôi, vẻ mặt trông rất kỳ lạ.