Chương 4

Bùi Lệnh xiêu vẹo dựa vào gối, mái tóc lộn xộn, mắt đầy vẻ tức giận, cảnh giác nhìn động tác tiếp theo của Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết trước khi chết, quả thực muốn gặp Bùi Lệnh một lần, không nghĩ tới lần nữa gặp mặt, sẽ là trong tình huống này. Hai má Bùi Lệnh cực kỳ đỏ, ngực chập trùng lên xuống, giống như không thở nổi. Nắm đấm nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt, mơ hồ trông thấy vết máu, có thể thấy hắn nhẫn nhịn cực kì vất vả.

Diệp Vô Tuyết nhíu mày, y không nghĩ tới dược tính của mị hương này lại mạnh như thế. Hay là do Bùi Lệnh thật sự có thể chất lô đỉnh, cho nên mới gian nan như thế này?

Diệp Vô Tuyết đưa tay muốn thay hắn nới lỏng cổ áo một chút, đầu ngón tay chạm đến xương quai xanh, khuôn mặt Bùi Lệnh ẩn chứa sự phẫn uất, căm hận nhìn chằm chằm động tác của Diệp Vô Tuyết, đôi mắt đều sắp chảy máu.

Diệp Vô Tuyết ngượng ngùng thu tay lại, ánh mắt lần nữa nhìn khuôn mặt Bùi Lệnh. Tướng mạo Bùi Lệnh xuất chúng, vóc dáng lúc này vẫn chưa nảy nở, cũng coi như là dáng vẻ cân xứng, được ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dúm dó nằm trên giường, quả thực như một nữ tử xinh đẹp.

Chẳng lẽ, hắn thật sự là lô đỉnh...

Bùi Lệnh không hài lòng với ánh mắt của Diệp Vô Tuyết, nổi giận đùng đùng hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Diệp Vô Tuyết bị Bùi Lệnh lớn tiếng quát, co rúm lại lùi về sau một bước, đáp: "Được rồi, ta không nhìn ngươi." So sánh với gương mặt ương ngạnh này, tính tình quả thực đã mềm mại hơn rất nhiều.

Diệp Vô Tuyết ngoan ngoãn xoay người, khẽ nói: "Ta thay ngươi bưng chậu nước đến, giúp ngươi lau một chút, có lẽ sẽ không khó chịu nữa. Ngươi trúng mị hương, cần giải dược, ta giúp ngươi tìm người..."

Diệp Vô Tuyết mơ hồ nhớ rõ, mị hương ở nơi này không giống bình thường, nói là hương, nhưng thật ra là độc. Phàm là người trúng mị hương, nhất định phải giao hợp với người khác, mới có thể giải độc. Người cưỡng ép đè nén du͙© vọиɠ như Bùi Lệnh, thân thể hao tổn cực lớn. Hắn càng phẫn nộ, độc này càng phát tán nhanh hơn, đương nhiên sẽ càng khó chịu.

Diệp Vô Tuyết có lòng tốt, thế nhưng lại chọc giận Bùi Lệnh, hắn vậy mà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hận không thể chém y thành tám khối tại chỗ: "Ngươi, ngươi!" Không ngờ tức giận đến mức nói không nên lời.

Bờ môi nhuốm máu của Bùi Lệnh hơi rung động, hầu kết nhấp nhô, gian nan khắc chế du͙© vọиɠ cuồn cuộn trong thể nội. Ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Vô Tuyết chán ghét đến cực điểm, tựa như muốn chuyển du͙© vọиɠ này thành căm hận với Diệp Vô Tuyết, cuối cùng phun ra mấy chữ: "Không, cho, phép, tìm, người, đến!"

Diệp Vô Tuyết bị hắn nhìn như vậy, trong đầu hiện lên lại là Bùi Lệnh của kiếp trước. Bùi Lệnh trước giờ đều nghe theo Diệp Vô Tình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mọi chuyện đều đặt Diệp Vô Tình lên hàng đầu, ngay cả tác phong hành sự cũng muốn học theo Diệp Vô Tình. Chịu thu lưu y, cũng vì nể mặt Diệp Vô Tình, trong lòng hơn phân nửa đều coi thường y.

Ai có thể ngờ, Bùi Lệnh không nhiễm bụi trần như thế, cũng sẽ bị mị hương tra tấn thành dáng vẻ như vậy.

Diệp Vô Tuyết bỗng nhiên khẽ cười. Tướng mạo vốn xinh đẹp có thể sánh với mẫu đơn, hết lần này tới lần khác bởi vì lãng phí nửa đời người, Diệp Vô Tuyết càng giống như một cây cỏ khô, lúc đối mặt với Bùi Lệnh lại càng khúm núm, minh châu bị bụi trần bao phủ, trở thành hạt châu mắt cá đê tiện nhất. Mà bây giờ y lộ ra nụ cười với Bùi Lệnh, lờ mờ thấy được hào quang của trước kia.

Diệp Vô Tuyết rũ mắt, rất ngoan ngoãn nghe theo, nói: "Nếu đã không thể tìm ai, vậy để ta giúp ngươi."