Chương 3

Lúc này Diệp Vô Tuyết còn chưa có tật ở mắt, chỉ có một tia ánh nến mông lung, nhưng y vẫn có thể thấy rõ dung mạo người rút kiếm đâm mình.

Nhiều năm trước kia, hai mắt y vẫn có thể nhìn thấy, cố nhịn đau đớn do nửa viên Kim Đan bị đánh nát, cầu kiến Bùi Lệnh, xin hắn nhớ tới tình cảm trước kia với Diệp Vô Tình, cứu y một mạng. Hôm đó mưa bụi mông lung, Bùi Lệnh cầm một cây dù, thanh cao nhã nhặn, trầm tĩnh như thần.

Bùi Lệnh nói:"Vì sao là ngươi?"

Bùi Lệnh nắm giữ Bùi thị nhiều năm, trên khuôn mặt như gió xuân, cũng mang theo vài phần lạnh lùng sâu tận xương tủy. Diệp Vô Tuyết thậm chí không dám nhìn hắn nhiều lần.

Mà Bùi Lệnh bây giờ, còn chưa trở thành Bùi Lệnh một kiếm có thể bảo vệ Lang Gia. Hắn được cố ý trang điểm qua, sau đó bị hắn chán ghét tùy ý lau đi, cho nên trên khuôn mặt có rất nhiều màu sắc, son phấn trộn lẫn với nhau, thoạt nhìn có chút buồn cười. Mà tướng mạo hắn lại cực kỳ xuất sắc, không hề xấu đi bởi kiểu trang điểm này, nhất là vẻ mặt tức giận, đuôi mắt được tô đỏ giống như chiếc đuôi dài của một con bướm. Lô đỉnh trong miệng Vương Trường Vi, bỗng nhiên có thêm mấy phần hương vị kiều diễm.

Bùi Lệnh thường ngày thanh cao lịch sự tao nhã, hoàn toàn không giống Bùi Lệnh cố giả vờ hung hãn trước mắt.

Diệp Vô Tuyết ngơ ngẩn, bị một kiếm của Bùi Lệnh chém bay Ngọc Hoàn đeo bên hông.

Kiếp trước y bị Bùi Lệnh đâm trúng bả vai, cũng không nhìn thấy khuôn mặt Bùi Lệnh, chẳng qua Bùi Lệnh hẳn đã từng gặp y, cho nên lúc Diệp Vô Tình dẫn hắn về Diệp gia, hắn mới lãnh đạm với y như thế. Diệp Vô Tuyết chỉ cho rằng Bùi Lệnh đang gây chuyện với mình, vì thế náo loạn lục đυ.c không ít lần.

Thì ra y suýt chút coi ân nhân cứu mạng như lô đỉnh để ân ái.

Diệp Vô Tuyết không còn né tránh kiếm của Bùi Lệnh, kiếp trước Bùi Lệnh có ân với y, bây giờ bị hắn đâm trúng một kiếm, coi như báo ân mà thôi.

Vốn cho rằng kiếm này sẽ đâm xuyên bả vai y giống như kiếp trước, lại không nghĩ thứ chờ lại là Bùi Lệnh dùng thân thể đâm thẳng vào y.

Bùi Lệnh cao hơn y một chút, thẳng tắp ngã nhào, Diệp Vô Tuyết không chút phòng bị, bị hắn đυ.ng vào tới mức ngây ngốc, hai người cùng nhau ngã sấp xuống. Mùi hương nồng nặc từ cần cổ của Bùi Lệnh xộc vào mũi Diệp Vô Tuyết, không phải ở hương mai nhàn nhạt thoang thoảng trên người Bùi Lệnh giống như kiếp trước, mà là một loại hương liệu khắc vừa thấp kém lại rất nồng nặc.

Hương liệu Ngọc Hương lâu dùng, đương nhiên sẽ không phải thứ gì tốt.

Diệp Vô Tuyết đỡ cánh tay Bùi Lệnh, lúc ngón tay chạm phải da thịt nóng hổi, Bùi Lệnh ghé vào người Diệp Vô Tuyết cực khẽ rêи ɾỉ một tiếng. Diệp Vô Tuyết đành phải một tay giữ eo hắn, muốn ôm lấy hắn, nhưng một tay bị tay kia Bùi Lệnh nắm chặt.

Bùi Lệnh trúng mị hương, lại còn mất khí lực dây dưa với Diệp Vô Tuyết, y thở hổn hển, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi, đôi mắt ẩn chứa ánh nước, nhìn có vẻ cũng chỉ đang gắng gượng. Hắn nhíu mày, ánh mắt hung hãn, nặng nề hất tay Diệp Vô Tuyết ra.

"Cút, đừng đυ.ng vào ta!" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể lại dựa vào vai Diệp Vô Tuyết.

Kiếp trước Diệp Vô Tuyết nhận hết tra tấn, cuối cùng nhận ân huệ của Bùi Lệnh, mới xem như sống an ổn, coi Bùi Lệnh là ân nhân, đương nhiên là hắn bảo sao thì y làm vậy. Nhưng lại sợ buông tay ra, Bùi Lệnh sẽ ngã thẳng xuống đất, thế là đỡ Bùi Lệnh lên giường.