Chương 5

Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ dùng qua lô đỉnh, kiếp trước bị Bùi Lệnh đâm một kiếm, lòng còn mang sợ hãi, về sau càng không dùng tới. Nhưng mà y đã từng nhìn thấy người khác dùng, chính là ở trang viên của Yến gia thanh danh hiển hách.

Cái gọi là thể chất lô đỉnh, nhắc đến cũng đáng thương. Nếu gặp người hảo tâm, không hấp thu quá đáng, có lẽ đến cuối cùng lô đỉnh cũng có thể thông qua phương pháp song tu để tôi luyện thăng cấp tu vi. Nhưng thế đạo tu tiên, từ trước đến nay vốn là mạnh được yếu thua, người có thể chất lô đỉnh đối với bọn người đó mà nói, không khác gì dụng cụ, nói chi đến chuyện liên tịch.

Bất kể lô đỉnh nào, dù ban đầu tính tình có cứng rắn rụt rè, sau khi bị thuần phục đều sẽ ngoan ngoãn như chú ngựa non.

Lão tổ Yến gia đắc ý gọi ra hơn mười vị cơ thiếp của lão ta, tiện tay ôm chầm một người, đè giữ chiếc cần cổ mỏng manh của mỹ nhân, ngay trước mặt Diệp Vô Tuyết, đút thứ đồ vật xấu xí không chịu nổi của lão vào trong miệng mỹ nhân.

Diệp Vô Tuyết như muốn nôn khan, lão tổ Yến gia lại nhìn y cười haha. Lão già sống hàng trăm hàng nghìn năm, dù cho bên ngoài là da thịt như bạch ngọt, kỳ thật cả người đã sớm tản ra mùi hư thối suy vong, những loại người này luôn ảo tưởng sẽ hấp thụ được sinh cơ từ trên người những lô đỉnh có dung nhan mỹ mạo kiều diễm.

Lão tổ Yến gia nói: “Nếu ngươi muốn cứu ca ca ngươi, thì phải làm giống như hắn, quỳ bò đến trước mặt ta…”

Khi đó Diệp Vô Tuyết còn chưa học được uốn mình theo người, y thàm làm ngọc vỡ không làm ngói lành, y cũng quả thực đã bóp nát nửa viên kim đan để trốn thoát. Nửa viên kim đan còn lại giữ mạng cho y trốn đông trốn tây, sống chẳng bằng con chó, nhưng y chưa từng hối hận.

Hiện tại Bùi Lệnh nằm trước mặt y, Diệp Vô Tuyết lại cam tâm tình nguyện quỳ gối lõm xuống một bên giường, duỗi tay nắm chặt âm hành đang nhô lên dưới hông Bùi Lệnh. Bùi Lệnh hít một hơi, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Vô Tuyết.

“Vô sỉ…Hạ lưu…”

Diệp Vô Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ, đồ vật dưới tay căng cứng kịch liệt, cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của nó. Bùi Lệnh đã chịu đựng đến cực hạn, lúc hắn rơi vào trong tay Diệp Vô Tuyết hắn vẫn cố kìm nén, nhưng giờ toàn bộ thân thể hắn đều đang run rẩy.

Đai lưng Bùi Lệnh thắt quá chặt, Diệp Vô Tuyết phải mất một lúc lâu mới cởi bỏ được, cuối cùng không thể không ngồi lên đùi Bùi Lệnh, cúi đầu xem nút thắt đai lưng ở đâu. Khoảnh khắc Diệp Vô Tuyết ngồi lên, thân thể kháng cự của Bùi Lệnh bỗng nhiên cứng ngắc. Diệp Vô Tuyết phát giác sự khác thường của Bùi Lệnh, y ngẩng đầu nhìn Bùi Lệnh, trên mặt Bùi Lệnh muôn màu muôn vẻ, lỗ tai cũng đỏ ghê ghớm.