Chương 2

Thân thể vốn nên vô tri vô giác, bỗng nhiên có một dòng nước nóng tràn vào toàn thân, làm dịu đan điền khô cạn từ lâu của Diệp Vô Tuyết. Quá khứ đã qua, như khói như mộng, ngón tay Diệp Vô Tuyết cuộn tròn nắm chặt, thứ chạm vào không phải tro bụi băng sương, mà là làn da ấm áp đầy đặn.

Một tay chống đầu, y chậm rãi mở to mắt, giống như thiếu niên ngủ gật trong tiệc rượu bình thường, lọt vào trong tầm mắt là phần bụng trắng nõn mềm mại của hồ nữ xinh đẹp, từng bước nhảy uyển chuyển, nương theo tiếng chuông leng keng thanh thúy. Viên Dạ Minh Châu đính trên trâm cài tóc của hồ nữ, lập loè nhấp nháy, khiến đôi mắt Diệp Vô Tuyết hơi choáng váng.

Diệp Vô Tuyết cúi đầu dụi mắt, sống một thân một mình quanh năm, y sớm đã không thể thích ứng với khung cảnh náo nhiệt như vậy, nhất là khi dải băng rua của của hồ nữ rơi xuống trán, càng giống như bị thứ gì đó đáng sợ quấn lên, y tránh về sau.

Người bên cạnh bỗng nhiên đẩy vai y một cái.

"Diệp Nhị, chúng ta thế nhưng là nể mặt ngươi vài ngày trước tu luyện tẩu hỏa nhập ma, cố tình dẫn ngươi đến chốn ôn hòa mềm mại này, thay ngươi bài ưu giải nạn, không ngờ bản thân ngươi lại ngủ thϊếp đi. Chẳng lẽ nhan sắc những hồ nữ này quá bình thường, không lọt vào mắt xanh của ngươi?"

Vương Trường Vi thời niên thiếu suốt ngày lăn lộn với hắn, đáng lẽ đã hóa thành một nắm cát vàng đang vươn ngón tay lắc lư trước mắt hắn: "Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?"

Từ khi Linh Khu xuất thế, quỷ vực không còn xuất hiện, mấy người tu đạo gà mờ giống như hắn, sớm đã không còn khả năng luân hồi. Thế nhưng vẻ xinh đẹp yêu kiều trước mắt, mùi rượu mát lạnh ở đầu lưỡi, còn có xúc cảm ấm áp nơi lòng bàn tay, đều không giống giả mạo.

Y rốt cuộc đã chết, hay vẫn đang nằm mơ?

Thấy Diệp Vô Tuyết lên tiếng, Vương Trường Vi lại ấn vai hắn, cúi thấp người, hai cái đầu tựa vào một chỗ, thần thần bí bí nói: "Ta biết nơi này vừa về một lô hàng tốt, nghe nói trong đó có một người là thể chất lô đỉnh...Dáng dấp cũng không tệ..."

Đèn đuốc nơi này quá sáng, Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại. Vốn chỉ muốn né tránh ánh sáng, nhưng tướng mạo y thật sự quá mức tùy ý diễm lệ, động tác như vậy ngược lại giống như ý tứ khinh thường.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho ca ca ngươi biết, ngươi cứ việc yên tâm." Vương Trường Vi nháy mắt ra hiệu, lúc trước không ít lần hắn ta khuyến khích Diệp Vô Tuyết làm mấy chuyện xấu như vậy, khi đó Diệp Vô Tuyết cũng hoang đường, hết lần này tới lần khác đi chơi đùa chung với hắn ta.

Diệp Vô Tuyết nhớ lại, khi đó Vương Trường Vi quả thực tìm cho y một tên lô đỉnh, nói là muốn đền bù tu vi tổn thất vài ngày trước y tẩu hỏa nhập ma. Diệp Vô Tuyết chỉ từng nghe nói tới lô đỉnh, chứ chưa bao giờ thấy qua, lại nghe Vương Trường Vi nói ba hoa chích chòe, cái gì mà ngủ một giấc bù đắp mười năm khổ tu. Diệp Vô Tuyết vì tò mò, nên đi gặp, nhưng lúc đẩy cửa, bị cái kẻ gọi là lô đỉnh kia đâm một kiếm vào bả vai, suýt nữa mất mạng.

Diệp Vô Tuyết bây giờ không biết mình đang ở đâu đương nhiên không có tâm tư đi gặp cái gì mà lô đỉnh tuyệt sắc, nhưng nếu lúc vừa đẩy cửa phòng vào, tên lô đỉnh kia cũng đâm một kiếm vào y giống lúc trước, phải chăng có thể nói rõ y chưa chết, lúc này cũng không phải nằm mơ, mà là do y sống lại.

Ôm suy nghĩ hoang đường này, Diệp Vô Tuyết đưa tay đẩy cửa phòng. Trước mắt kiếm quang lóe lên, Diệp Vô Tuyết sớm đã đoán trước được, tránh thoát một kiếm đâm tới. Một kiếm của đối phương không thành công, một kiếm tiếp theo lại đến, dù đánh lén nhưng không đắc thủ, phập phồng không yên, dù cho sử dụng kiếm pháp huyền diệu, nhưng vì tâm cảnh bất ổn, khó phát huy được một phần mười uy lực.

Lúc người nọ xuất kiếm, tâm thần y khuấy động không thôi. Kiếm pháp này có lẽ chưa nổi danh bây giờ, nhưng ở Linh Khu của trăm năm sau, lại như sấm bên tai.

Vô Độ Kiếm Pháp của Bùi thị, chính là Kiếm Pháp Bản Mệnh của Bùi Lệnh.