Chương 8

Ta đã lẻn vào Bảo Các của sư tôn để trộm, cuối cùng chọn được một miếng ngọc màu hồng vô cùng đẹp mắt, cẩn thận chạm khắc cả mấy ngày liền, cuối cùng cũng khắc được một bông hoa đào trông không quá xấu.

Ngày thu se lạnh, ta đi đến rừng đào với mặt ngọc bội hoa đào trong tay. Mặt trời đang lặn ở góc phía tây, một mảng trời ửng lên như một tấm gấm.

Đôi khi gió thổi qua, cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ bay trong gió, lâu thành một màn đào hoa vũ vô cùng diễm lệ.

Cánh hoa đào bay trong gió, ta nhìn thấy một bóng hình cao lớn, gầy guộc. Bài kiếm đó quả thực múa rất đẹp nên ta không đành lòng quấy rầy hắn.

Đợi hắn múa xong, ta khẽ gọi và nở nụ cười rạng rỡ nhất

"Sư huynh"

Thiếu niên lưu loát tra kiếm vào vỏ, xoay người lại nhìn ta. Thân ảnh hắn toát lên nét độc lập, lạnh lùng nhưng vẫn có dáng vẻ trong sáng như tuyết giữa trời sương giá.

Thình thịch. Trái tim ta run lên.

Nhìn thấy ta, hắn sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Làm sao vậy?"

Quả nhiên vẫn lạnh lùng như thường.

Ta cầm miếng ngọc bội hoa đào trong tay, cẩn thận đưa tới trước mặt hắn, cười rạng rỡ:

“Khương Miểu vừa bái sư Phù Dao phái, chưa từng bái kiến đại sư huynh. Đã sớm nghe danh sư huynh pháp thuật tinh thông, hành sự trầm ổn, ta rất cảm phục.

Thấy sư huynh thường ở chỗ này luyện kiếm, nên ta khắc một mặt ngọc bội hoa đào cho huynh, tay nghề thô sơ, mong sư huynh đừng chán ghét.

Nhìn ngọc như nhìn người, hy vọng sư huynh sẽ luôn nghĩ về ta trong tương lai."

Ánh mắt Cố Thanh Thư rơi vào miếng ngọc bội trên tay ta. Thấy vậy, ta liền nhét miếng ngọc bội vào tay hắn. Nào ngờ, Cố Thanh Thư không biết vì sao nổi giận, cau mày ném miếng ngọc bội đi, nói:

“Ta không thích hoa đào”

Hắn thu lại trường kiếm, lập tức sải bước đi.

Ta sững sờ chôn chân tại chỗ, gương mặt có chút nóng lên. Tuy ta đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ bị cự tuyệt nhưng khi nhìn mặt ngọc bội vỡ vụn trên mắt đất, hốc mắt không nhịn được ửng đỏ.

Lòng người thật là lạnh quá mà!

Ta uể oải mấy ngày nhưng vẫn lấy lại được tinh thần và bắt đầu chặng đường dài đuổi theo đại sư huynh.

Lần lượt lấy lòng, lần lượt bị cự tuyệt. Ta cũng dần quen với sự cự tuyệt của huynh ấy.

Vậy nên ta chưa từng nghĩ tới, mặt ngọc bội vốn đã vỡ vụn kia nay lại lần nữa xuất hiện trên người của Cố Thanh Thư.

Chẳng lẽ hắn lại đi nhặt lên, tự mình chắp vá rồi đeo theo người suốt sao?

Hệ thống lại bất ngờ nhảy ra hỏi ta: [Ký chủ, vậy có muốn đổi đối tượng công lược nữa không á?]