Chương 7

Cố Thanh Thư trời sinh đã khôi ngô tuấn tú, chỉ tại hắn lúc nào cũng thích đeo cái mặt cau có, khó chịu suốt ngày, hiếm lắm mới thấy hắn ôn hòa nhu thuận như lúc này.

Hinh như ta chưa bao giờ thấy Cố Thanh Thư cười thì phải.

Ta lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng của Cố Thanh Thư, trong lòng không khỏi nhớ lại nụ hôn thô bạo vừa rồi, trái tim không nhịn được mà đập rộn ràng, hai má ta nóng bừng như có lửa đốt.

[Ký chủ, hay là chúng ta không đổi đối tượng công lược nữa nhé?]

"Ta không..."

Lời từ chối đã đến miệng nhưng ta lại chọn im lặng.

Đột nhiên, Cố Thanh Thư nghiêng người, trên cổ tuột ra một sợi dây chỉ mỏng màu đỏ, trên sợi dây là một mặt dây chuyền nhỏ hình hoa anh đào bằng ngọc, vô cùng xấu xí.

Chất lượng của miếng ngọc là thượng hạn nhưng có thể thấy tay nghề của thợ khắc là vô cùng kém. Có một vài vết nứt nhỏ trên mặt ngọc, hình như còn có dấu vết dán chắp vá nữa!

Nhìn thật quen mắt! Ta nheo mắt, lại gần nhìn kỹ hơn!

Ngước mắt lên, đυ.ng phải một đôi mắt đen như mực, Cố Thanh Thư tỉnh lại rồi.

"Sư huynh, huynh...... không có sao chứ?"

Cố Thanh Thư nhắm mắt lại nhưng cũng không trả lời câu hỏi của ta: "Vừa rồi là ta có lỗi với muội."

Giọng điệu vừa xấu hổ vừa áy náy, mang theo chút khàn khàn không nói nên lời.

Ta chậm rãi đứng lên:

“Rồi sao nữa?”

“Đa tạ”

“Rồi sao nữa?”

“Đừng đi trêu chọc Thẩm Tễ Dung nữa, hắn không phải là người tốt.”

Cố Thanh Thư nghiêng đầu, hiển nhiên là cố ý tránh ánh mắt của ta. Khuôn mặt lạnh lùng ẩn trong bóng tối, cảm giác xa vời vợi.

Sắc mặt ta trầm xuống, một chút ngọt ngào trong lòng đều biến thành chua xót, cổ họng nghẹn lại: “Cố Thanh Thư, huynh là cái gì chứ? Ta vì sao phải nghe lời của huynh?”

Nói xong ta mặc kệ hắn liền chạy đi.

Mặt trăng bắt đầu xuất hiện, bóng đêm dày đặc lại được ánh trăng chiếu rọi mà trở nên sáng ngời.

Ánh trăng đêm nay cũng soi tỏ lòng ta, cố gắng nhiều như vậy vẫn không đổi lại được chút gì. Ta chán nản lê bước về phòng, không cẩn thận lại trẹo chân một cái, ngọc bội treo bên hông ta rơi ra, trong đầu ta chợt lóe lên một mảnh ký ức.

Mặt ngọc bội hoa đào mà Cố Thanh Thư đang đeo là do chính tay ta chạm khắc.

Đó là lễ vật đầu tiên ta tặng hắn, nhưng mà rõ ràng lúc đó hắn đã đem nó vứt đi rồi mà!

Lần đầu tiên ta gặp Cố Thanh Thư là vào một ngày mùa thu se lạnh.

Khi đó, ta vừa nhận được nhiệm vụ công lược.

Phái Phù Dao tọa trên đỉnh Phù Dao Sơn, trên núi này có một mảng rừng đào quanh năm tươi tốt, nghe nói các sư huynh đều rất thích luyện kiếm ở đó.