Chương 3

Sau một đêm cân nhắc, ta và hệ thống nhất trí quyết định rằng mục tiêu công lược mới sẽ là người vừa mới bái sư ở môn phái ta, Thập Lục đệ.

Tiểu đệ này ôn nhuận nho nhã, toàn thân toát lên vẻ trăng sáng gió thoảng - Thẩm Tễ Dung.

Hôm sau, ta đã thức dậy từ sớm, trang điểm chải chuốt một phen. Trong suốt lớp học buổi sáng, ta cứ ngó tới ngó lui, tìm kiếm Thẩm Tễ Dung, lại trong lúc lơ đễnh chạm mắt cùng Cố Thanh Thư vô số lần, gánh thêm hàng trăm ánh nhìn lạnh lùng từ Cố Thanh Thư trên người.

Lần này ta không cố gắng né tránh nữa mà trừng mắt nhìn lại hắn.

Nhìn gì mà nhìn? Tưởng ai cũng mê huynh sao, đúng là cái đồ tự mình đa tình!

Người mà bà đây đang tìm kiếm không phải huynh đâu đó nha!

Tan học, ta trực tiếp vòng qua người Cố Thanh Thư, chặn đứng người đang đứng trước hắn - Thẩm Tễ Dung.

Thiếu niên mặt như đẹp như ngọc, bạch y thắng tuyết, nhẹ nhàng hành lễ với ta: “Khương sư tỷ!”

Ta cười nói: "Thập lục đệ, thật tình cờ gặp được đệ ở chỗ này."

Thẩm Tễ Dung cười khúc khích hỏi lại ta: “Tình cờ? Không phải buổi sáng chúng ta học cùng lớp sao sư tỷ?”

Ta thầm mắng bản thân ăn nói ngớ ngẩn gì đâu.

Trước đây, mỗi lần muốn gặp Cố Thanh Thư, ta luôn giả vờ tìm nhiều cớ để tình cờ gặp hắn, lời đầu tiên khi gặp hắn cũng đều là:

“Sư huynh, thật tình cờ gặp được huynh ở đây nha!”

Vừa nãy quen miệng, vừa mở miệng nói liền không dừng lại được, aida!

Ta vội vàng giải thích: “Sư tỷ đùa với đệ thôi mà, haha…”

Liếc qua khóe mắt, ta thoáng thấy Cố Thanh Thư đang đi về phía bên này.

Ta lập tức thẳng lưng, cố ý cao giọng nói: “Thập lục sư đệ, nghe nói gần đây hồ Trác Quang phong cảnh rất đẹp, không biết ngươi có rảnh không, cùng sư tỷ chèo thuyền du hồ thưởng thức một chuyến?”

Bước chân Cố Thanh Thư thoáng dừng lại.

Thời khắc này ta cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.

Huynh xem đi Cố Thanh Thư ơi! Ai kêu huynh từ chối ta, bây giờ bổn cô nương không thèm huynh nữa đâu!

Vì lời mời phô trương của ta mà các sư đệ xung quanh đều đang nhìn sang bên này.

Hai mắt Thẩm Tễ Dung mở to chớp chớp, vành tai lại hiện lên một vệt ửng hồng. Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi ta: “Tễ Dung rất vinh hạnh được bồi sư tỷ du hồ một chuyến.”

Lúc này á, lưng ta thậm chí còn thẳng hơn nữa. Huynh có nghe thấy gì không Cố Thanh Thư ơi?

Không phải là sư muội của huynh vụng về xấu xí, mà chính Cố Thanh Thư huynh có mắt mà không biết Thái Sơn há há!