Chương 2

"Lần thứ ba mươi lăm mời Cố Thanh Thư đi thưởng hoa, bị cự tuyệt."

"Lần thứ bảy mươi hai mời Cố Thanh Thư đi du hồ, bị cự tuyệt."

"Kế hoạch thiếu nữ ngây thơ công lược, đã thất bại."

"Kế hoạch nữ tử khuê tú công lược, đã thất bại."

Nhìn tờ giấy đầy dấu thập đỏ, ta xoa trán thở dài, giơ tay viết thêm một dòng.

"Kế hoạch mỹ nhân diễm lệ mềm mại công lược, cũng thất bại luôn."

Một đứa độc thân từ trong bụng mẹ suốt 20 năm như ta vậy mà vừa xuyên sách đã bị cái hệ thống quái quỷ này giao nhiệm vụ công lược Cố Thanh Thư, một đệ tử phái Phù Dao thanh lãnh cấm dục

Cố Thanh Thư lạnh như một tảng băng vạn năm, cứ như một thần tiên bị đày xuống nhân gian này, không dính lấy một chút bụi trần nào.

Nhiệm vụ của ta là khiến huynh ấy động tình và hoàn toàn yêu ta, nếu công lược thất bại, ta sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt tàn khốc của hệ thống.

Đã hơn nửa năm kể từ khi ta xuyên thành nữ đệ tử của phái Phù Dao này, ta đã cố gắng hết sức để lấy lòng Cố Thanh Thư.

Lúc đầu, Cố Thanh Thư cũng lịch sự từ chối với nhiều lý do khác nhau, nhưng sau đó hắn chỉ phớt lờ ta và lần nào cũng lạnh lùng bỏ đi.

Tính ra, hắn đã không nói chuyện với ta nhiều ngày rồi.

Đó là lý do tại sao hôm nay ta đành nghe theo ý kiến não tàn của cái hệ thống chó đó, ăn mặc thiếu vải, sắm vai một mỹ nhân kiều diễm, đợi hắn đi luyện kiếm về rồi và giả vờ té trước mặt hắn.

Té ngã, nhào vào vòng tay hắn. Mọi chuyện thuận lợi theo kế hoạch nhưng mà phản ứng của Cố Thanh Thư có chút kỳ quái nha!

Nói gì thì nói, kế hoạch công lược lần này cũng thất bại toàn tập!

[ Ký chủ, ta biết sai rồi. ]

Hệ thống lí nhí phát ra âm thanh như muỗi kêu.

Ta nằm liệt trên giường, bơ phờ: “Ngươi cảm thấy Cố Thanh Thư sẽ thích người như thế nào?”

Hệ thống rơi vào im lặng.

"Ta đúng là não heo mà, ngươi là cái hệ thống ngu xuẩn nhất trần đời này, hỏi ngươi cũng vô dụng.

Aida, hay là ngươi tiết lộ một chút về hình phạt nếu công lược thất bại đi, để có gì ta còn tự chuẩn bị hậu sự cho chính mình trước cũng được á!”

Sau một hồi im lặng, hệ thống đột nhiên kêu lên: [Ký chủ!!! Ta nghĩ ra rồi!!!!]

Ta giật mình đứng dậy, màng nhĩ của ta như muốn nổ tung.

"Ngươi hét cho điếc tai ta luôn đi!!!"

Hệ thống ngữ khí vui vẻ, liền nói: [Ký chủ đừng nóng, hay là chúng ta đổi mục tiêu công lược đi. ]

Còn có thể như vậy sao?

Ngay lập tức, niềm hy vọng trong lòng ta lại được thắp lên một lần nữa.

"Hệ thống, ngươi là thần hộ mệnh của ta!!!"