Chương 8

“Lần trước, cậu bảo tôi đến đoàn ủy trường viết giấy kiểm điểm?” Thích Thượng nhìn Bạch Nhất Nghiêu, thật sự nghĩ không ra, người chỉ bị nhìn thôi đã sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, lại dám lừa mình nói dối không chớp mắt.

Bạch Nhất Nghiêu: “......”

“Còn dám nhốt tôi?” Thích Thượng nói xong vẫn còn cười, chứng minh hiện tại anh không cảm thấy tức giận.

Bạch Nhất Nghiêu cúi đầu thấp hơn, sợ anh chủ động đánh bản thân nên giơ một cánh tay lên thủ thế để chặn lại.

Buổi tối Bạch Nhất Nghiêu nằm mơ, mơ thấy Tạ Thiên Trì và Dư Tư Nghiên kết hôn.

Trong tiệc cưới, Tạ Thiên Trì tới mời rượu, chạm cốc với anh, nói một câu cám ơn. Bạch Nhất Nghiêu đang nén nước mắt, Thích Thượng xông vào, cẩu huyết muốn chết mà tỏ tình với Tạ Thiên Trì, sau đó Tạ Thiên Trì đi theo, bỏ mặc Dư Tư Nghiên còn đang mặc áo cưới ở lại.

Giấc mộng này làm Bạch Nhất Nghiêu giật mình tỉnh lại.

Cậu ngồi trên giường rất lâu, vẫn còn bị chuyện trong mộng ảnh hưởng chưa tỉnh táo lại. Chịu đựng đến khi trời sáng, Bạch Nhất Nghiêu lại nghỉ một tiết, đi tìm Tạ Thiên Trì. Không biết có phải đi không đúng lúc hay không, nghe nói Tạ Thiên Trì tham gia thi đấu biện luận, Bạch Nhất Nghiêu chỉ có thể ủ rũ mà quay trở về ký túc xá.

Cả một khoảng thời gian sau đó, không biết là do tuyển người mới hay như thế nào, đoàn ủy trường bỗng nhiên bận rộn. Ngay cả Tạ Thiên Trì cũng xuất quỷ nhập thần, sau khi Bạch Nhất Nghiêu tìm gặp hụt mấy lần, cuối cùng chỉ có thể dồn hết tâm trí đặt ở việc học tập.

……

Đại học có rất nhiều câu lạc bộ hội nhóm, đa số là do sinh viên tự phát thành lập, nếu câu lạc bộ không tệ, lúc hoạt động có thể xin tài trợ từ các cửa hàng xung quanh trường học, nếu hoạt động tốt hơn một chút, có thể trường học sẽ hỗ trợ phân cho một chỗ làm phòng làm việc chuyên môn.

Tuy nhiên, vì có quá nhiều câu lạc bộ, một phòng làm việc sẽ có nhiều nhóm câu lạc bộ sử dụng.

Đoàn ủy trường học không cần phải quan tâm những thứ này, chỉ cần bọn họ mở miệng, không thiếu tài chính lại càng không thiếu sân bãi. Cho nên thường có người của các câu lạc bộ khác đến tìm bọn họ “thương lượng”.

“Chủ tịch, anh xem một chút." Có người đưa danh sách hoạt động cho anh xem.

Tạ Thiên Trì tiếp tục lật xem.

Câu lạc bộ hoạt hình bên cạnh đang thiếu người, “Ngày kỷ niệm thành lập trường lần này chúng tôi đang thiếu người, có thể cho chúng tôi mượn người được không?”

“Chọn người nào cũng được.”

Người của câu lạc bộ hoạt hình xem danh sách, cuối cùng lựa vài tấm ảnh không tệ lắm, “Mấy bạn này có được không?” Đối phương nhìn thoáng qua, nói, “Mấy người khác đều ổn, Bạch Nhất Nghiêu rời khỏi câu lạc bộ rồi hay thế nào ấy, lâu rồi cậu ta không tới hoạt động.”

Tạ Thiên Trì đang cúi đầu lật sách dừng một chút.

Vốn dĩ Tạ Thiên Trì không có nhiều ấn tượng với Bạch Nhất Nghiêu, cho dù thời cấp ba hai người đã có thời gian ngắn từng học cùng trường, nhưng Bạch Nhất Nghiêu cũng không thay đổi nhiều lắm. Chẳng qua từ thời cấp ba cho tới đại học trung học, Tạ Thiên Trì hữu ý vô ý, vô tình thấy đối phương.