Chương 7

Bạch Nhất Nghiêu nhìn Tạ Thiên Trì đứng ở cửa, theo bản năng đóng cửa, muốn khóa lại. Chỉ tiếc Tạ Thiên Trì sức lực rất khỏe, sững sờ nhìn cánh cửa bị anh đẩy ra.

Bạch Nhất Nghiêu nhìn anh đi vào, chạy về phía ban công.

“Cậu muốn làm gì?”

“Không làm gì cả." Sau khi Tạ Thiên Trì đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hình ảnh mát mẻ của Bạch Nhất Nghiêu, chỉ mặc áo T- shirt trắng, lộ ra hai chân trắng, "Tính hỏi cậu một chút, cậu là người khóa văn phòng đoàn ủy trường, có phải không?”

Anh biết là Bạch Nhất Nghiêu làm, nếu không cũng sẽ không tìm tới cậu.

“Không phải!” Bạch Nhất Nghiêu không thừa nhận.

“Vậy tôi trích xuất camera.”

“Là tôi khóa thì thế nào, tôi cũng không hề cố ý!” Bạch Nhất Nghiêu là ví dụ rõ ràng nhất cho câu nói khí thế thắng lí lẽ.

“Mạnh mẽ ghê ta.” Tạ Thiên Trì khoanh tay, “Lúc trước cậu không dám nói chuyện với tôi như vậy!” Lúc trước của anh đương nhiên là chuyện hồi học cấp ba.

Nhắc tới lúc trước, Bạch Nhất Nghiêu lại càng bùng nổ, “Cậu còn dám nhắc chuyện trước kia với tôi? Fuck.”

“Bởi vì cô gái kia?” Tạ Thiên Trì suy đoán.

Có điều một nửa vì chuyện của Dư Tư Nghiên thì không sai, nhưng phần nhiều là oán hận chất chứa của Bạch Nhất Nghiêu đối với anh đã sâu. Chỉ mình Tạ Thiên Trì không biết, thấy Bạch Nhất Nghiêu ngập ngừng giây lát, theo lẽ thường anh cho rằng Bạch Nhất Nghiêu thích cô gái đưa nước cho anh hôm trước.

Trước đó cô ấy cũng đưa nước, cái gì khác cũng không có, chỉ có như vậy, anh không làm gì thật sự quá đáng với Bạch Nhất Nghiêu, “Được. Cậu chờ đấy.”

Nghe được những lời này, trong lòng Bạch Nhất Nghiêu giật thót một chút.

……

Tạ Thiên Trì thật sự tốt với Dư Tư Nghiên. Lúc trước chỉ là lời đồn, hiện tại đã chứng thực.

Giống như cố ý chọc giận Bạch Nhất Nghiêu, Tạ Thiên Trì thường cùng Dư Tư Nghiên lắc lư trước mặt cậu. Bạch Nhất Nghiêu tức giận không chịu được, vốn chuẩn bị trước khi tốt nghiệp lấy nhiều chứng chỉ có ích, hiện tại bị Tạ Thiên Trì chọc giận làm không thể tập trung được. Nhưng cho dù cậu giận thế nào, Tạ Thiên Trì vẫn là nhân vật làm mưa làm gió ở trong trường.

Lộp bộp...... lộp bộp......

Lon không bị Bạch Nhất Nghiêu đá vừa lăn vừa vang.

“Bản thân là kẻ thích đàn ông còn đi chiếm tài nguyên.” Bạch Nhất Nghiêu đá một cái, trực tiếp đạp bẹp lon nước khiến nó bay lên cao, rớt trúng ống quần một người.

Mọi người nói xem có trùng hợp hay không, bên cạnh người này chính là Thích Thượng.

“Con mẹ nó hai con mắt cậu bị mù à?” Người bị lon nước đập vào chân ngay lập tức nổi giận.

Bạch Nhất Nghiêu hiện tại lại là bộ dáng tiểu nhân gặp địch mạnh thì yếu thế, bị mắng thì nhanh chóng giải thích, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

“Cái cậu kia….” Thích Thượng nhớ rõ cậu, chỉ không nhớ nổi tên, giơ tay lên giữa không trung, mất một lúc lâu mới nói ra một cái tên thay thế, “Giấy kiểm điểm. Lại đây.”

Bạch Nhất Nghiêu thấy bên cạnh anh có một đám nam sinh đang tụ tập nên cũng không dám chạy, chỉ có thể kiên trì đi tới.