Chương 4: Trình Gia Dã

Không giống những người trong poster khác ăn mặc rất phong cách, nhân vật chính của poster này hình như rất khiêm tốn, áo hoodie màu đen đơn giản rộng thùng thình, mũ che nửa trán, lộ ra nửa khuôn mặt dưới góc cạnh rõ ràng.

Hàm dưới sạch sẽ lại gọn gàng, yết hầu rõ ràng.

Chỉ lộ ra đường cong của cổ với gân cốt mu bàn tay, cũng đủ để cho người ta suy nghĩ lung tung.

...... Giống như anh đang đứng dưới ánh đèn mờ trong phòng cô, bị chia ra một sáng một tối.

"Miên Miên, đi thôi!"

"Miên Miên?"

Một tràng tiếng gọi ở bên cạnh, Trần Miên Miên dừng một lát, mới chậm rãi dời tầm mắt.

"Cậu nghĩ gì vậy? Tớ gọi cậu vài tiếng vào mới nghe thấy." Trương Đồng lôi kéo cô đi kiểm tra vé, từ cầu thang nhỏ bên cạnh đi lên tầng hai.

"Không có gì." Trần Miên Miên rũ mắt giẫm lên bậc thang, yên lặng nói, thanh âm ẩn dấu trong tiếng ồn ào xung quanh, nghe không rõ ràng.

Thế nhưng, cho dù xung quanh không ồn ào, Trương Đồng hẳn là cũng không nghe thấy.

Bởi vì cô vừa mới bước lên lầu hai một bước, đã lập tức khϊếp sợ mắng nhẹ một câu: "Má nó. ”

"Làm sao vậy?" Trần Miên Miên ở phía sau nàng, có hơi nghi hoặc hỏi.

Cầu thang quá hẹp, ánh sáng thì lờ mờ, Trương Đồng không đi về phía trước, cô cũng không ra được, chỉ có thể ở phía sau hỏi.

Người phía trước không nói gì, bắt tay ra đằng sau túm góc áo cô, kéo cô bước nhanh về phía trước. Góc áo bị nắm chặt, Trương Đồng bước chân rất nhanh, không thể kiềm chế được sự hưng phấn.

Trần Miên Miên tràn đầy nghi hoặc, cô còn chưa kịp thấy rõ thì đã bị cô kéo đi.

Một câu "Rốt cuộc làm sao vậy" còn chưa hỏi ra miệng, theo tiếng trống vài cái, ban nhạc trên sân khấu đã bắt đầu, Trương Đồng càng không có thời gian trả lời cô, cả người nằm sấp trên lan can hô to tên ca sĩ chính.

Trần Miên Miên: "..."

Được rồi.

Cô đã từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.

Cô không nhiệt tình như vậy, chỉ lặng lẽ đứng bên lan can, xem biểu diễn trên sân khấu.

Cả bầu không khí đều rất tốt, nguồn âm thanh hiện trường không khác lắm, ca sĩ chính rất biết xử lý trên sân khấu, nên tương tác thì cùng nhau tương tác, nên hợp xướng thì hợp xướng, lúc ném áo khoác xuống dưới sân khấu, tiếng hoan hô thét chói tai có thể xốc lên mái nhà.

Trần Miên Miên dựa vào lan can, hơi nhàm chán nhìn xuống, thậm chí cô còn nhìn thấy hơn mười bạn học trong lớp bọn họ, trong đó có cả sinh viên nam trong phần mềm QQ đã mời mọi người đi xem.

Lại một bài hát kết thúc, ca sĩ chính cầm tờ giấy lau mồ hôi, vặn ra một chai nước khoáng, nâng mí nhìn lên lầu hai một cái, bỗng nhiên dừng một chút.

Hai giây sau, hắn mỉm cười rồi tháo tai nghe.

"Tôi còn đang thắc mắc tạo sao hôm nay mấy người cứ lúc nào cũng nhìn lên lầu hai."

Đám người dưới lầu yên tĩnh hai giây, người không biết chuyện, đều quay đầu lại nhìn, sau đó tiếng thét chói tai càng lúc càng cao.

"——Trình Gia Dã cũng vậy!"

"Tại sao Trình Gia Dã cũng ở chỗ này vậy!"

Ca sĩ chính cười tiếp, lại nhắc tiếp: "Đúng vậy, tại sao Trình Gia Dã cũng ở chỗ này."

"Con bà nó! Không phải anh ấy nói là sẽ lui vòng sao? Hu hu hu hu! ”

"Chuyến lưu diễn cuối cùng tôi cũng không mua được vé, tôi tức quá tức quá đi!"

"Bản thân anh ấy thật đẹp trai, trời ơi..."

Ca sĩ chính nghe tiếng nghị luận ở hàng ghế đầu, cầm micro, ngẩng đầu lên đùa giỡn người trên lầu hai.

"Tới thì cũng đã tới, anh có muốn xuống hát một bài không?"

Toàn bộ người trên lầu một đều quay đầu lại, nhìn người bên cạnh lầu hai.

Mà cuối cùng Trần Miên Miên cũng mới phát hiện ra, câu nói tục tĩu của Trương Đồng vừa lên lầu, là đang nói cái gì.

Trình Gia Dã đang ở chỗ này.

Cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy người nọ mặc áo hoodie màu đen tương tự như trên poster, nửa người trên hơi cong xuống, khuỷu tay đặt trên lan can, mí mắt cụp xuống, không cảm xúc nhìn nhau với người trên sân khấu.

Ánh đèn sân khấu lướt qua, chiếu sáng gương mặt lãnh nhạt của hắn, hình như hắn đang hơi bực mình do bị người bên ngoài dời đi lực chú ý.

Hai giây sau, hắn đứng thẳng dậy và quay lại và đi ra ngoài.

"Không có hứng thú."

Hắn nói.