Chương 5

"Con bà nó! Hôm nay vậy mà tôi lại được nhìn thấy Trình Gia ở hiện trường Flipped! ”

"Con mẹ nó, người này thật sự rất là ngầu luôn, nói lui vòng liền lui vòng, ngay cả bảo anh ấy thuận tiện hát một cũng không đồng ý, đùng là làm tôi tức chết rồi!"

"Lần cuối cùng không đi lưu diễn của anh ấy là tiếc nuối cả đời của tôi, hu hu hu..."

"Nhưng cuối cùng tại sao anh ấy lại lui vòng vậy? Rõ ràng ở trường chơi tốt như vậy, bài hát đều do anh ấy viết, đang lúc cháy hàng muốn ký hợp đồng với công ty, ngược lại anh ấy lại rời khỏi, tôi thật sự không hiểu..."

"Suỵt. Nghe nói, tôi nghe nói, nhà anh ấy hình như quản lý rất nghiêm ngặt, ngay sau khi tốt nghiệp ngay lập tức sắp xếp đi du học, không thuận tiện để lộ khuôn mặt quá nhiều. ”

"Cũng có lý. Khả năng đúng là viết ca cho vui thôi, nên mới không có ý định làm chuyện này để có cơm ăn, dù sao thì trong nhà cũng như vậy..."

Lúc tàn cuộc, mọi người giẫm lên ánh đèn ồn ào cùng đi ra ngoài, dòng người bắt đầu khởi động, tiếng nghị luận không thể tránh khỏi chui vào lỗ tai.

Trần Miên Miên im lặng nghe, buông tay cầm di động, năm ngón tay mảnh khảnh khép lại, nắm chặt.

"Cậu nói thế này thì trường chúng ta rất có thể sẽ nổi tiếng đó, ca sĩ chính này là của trường bọn mình, Trình Gia cũng là của trường bọn mình."

Trương Đồng kêu quá nhiều nên bây giờ cổ họng có hơi khàn khàn, ho hai tiếng, lại không thèm để ý tiếp tục cảm thán: "Sang năm là lúc bọn họ tốt nghiệp, thế là tớ không được nhìn thấy trai đẹp nữa. ”

"Cậu nói ít thôi." Trần Miên Miên rũ mắt chuyển đề tài. "Sau khi về phòng thì uống ít nước tuyết lê đi. ”

Trương Đồng thở dài, hận sắt không thành thép nói: "Trần Miên Miên! Nếu cậu còn tiếp tục như thế này, tớ sẽ nghi ngờ khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu có vấn đề! ”

Trần Miên Miên: "? ”

"Cậu có thích tớ không?" Chứ nếu không tại sao trường bọn mình nhiều trai đẹp như vậy, mà cậu một tý phản ứng cũng không có, mà chỉ nhớ tới cổ họng bị thương của tớ. ”

Trần Miên Miên: "..."

Trương Đồng nhìn thấy cô ấy bị chọc không cãi lại được, dựa vào vai cô cười ha ha, một đường kéo cô ra khỏi cửa.

Vào đêm của mùa hè, gió cũng hơi nóng, mang theo theo khói lửa lướt qua mái tóc dài và làn váy.

Trương Đồng đứng bên cạnh bắt taxi, oán giận phải chờ tới hơn bốn mươi người mới tới lượt cô, Trần Miên Miên không đáp lại, nâng mắt nhìn tấm áp phích trước cửa, hơi ngẩn ngơ.

Lúc vừa mới vào cô không chú ý.

Thì ra anh cũng ở đấy.

Trình Gia ngoài hai mươi tuổi đã vô cùng chói mắt.

Ôm tâm trạng tùy ý thành lập ban nhạc trong trường, tự lấy một tác phẩm do chính mình sáng tác đã trực tiếp giành được giải thưởng thưởng bài hát đơn hay nhất trong ban nhạc của năm, nhảy vọt trở thành người mới xuất sắc nhất nổi tiếng gần xa, lại còn khiêm tốn đến một loại trình độ khác thường.

Không ký hợp đồng với công ty, không tham gia chương trình gameshow, không tương tác với người hâm mộ, chỉ im lặng viết bài hát. Ngay cả các chuyến lưu diễn cũng bị giới hạn ở trong thành phố chủ nhà.

Thậm chí ngay cả rời khỏi cũng không hề thông báo trước.

Giống như tất cả mọi thứ chỉ là một vài trò chơi giải trí trong thời gian rảnh rỗi của mình, không hề quan trọng, có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.

Cũng như cô vậy.

Điện thoại di động rung lên và kéo cô đang ngẩn ngơ trở lại.

Trần Miên Miên cầm lấy điện thoại lên xem, màn hình ánh sáng trắng chiếu sáng nửa khuôn mặt dưới của cô.

"Xe đã đặt tới rồi, tới rồi!" Trương Đồng đã ngồi xổm xuống từ lâu, lúc này lại nhanh chóng đứng lên, nói ra biển số xe: "Giang A..."

Cô vừa nói vừa đi về phía ven đường vài bước, nhìn chằm chằm chiếc xe đang tới, bỗng nhiên cô nghe thấy Trần Miên Miên ở phía sau gọi cô.

"Đồng Đồng."

"Hả?" Trương Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Trần Miên Miên còn đứng ở dưới mái hiên, làn váy màu trắng theo gió đêm mùa hè nhẹ phất, xinh đẹp như không ăn khói lửa nhân gian.

"Tối nay tớ sẽ không trở về trường học nữa." Cô ấy nói.

Ngón tay mảnh khảnh nhấn vào nút khóa màn hình.

Vào lúc trước khi ánh sáng màn hình dập tắt, nó đã hiện lên hình nền phần mềm trò chuyện.

Tài khoản có ảnh đại diện màu đen lóe lên trước mắt.

【Ye】:

"Phía sau đầu ngõ."

"Lại đây."

——