Miên Man Nỗi Nhớ

8/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện teen nhí nhảnh con cá cảnh, ảo, thi thoảng hơi sến súa. Là tình yêu thanh thiếu niên, không phải truyện gia đình xã hội nhiều mâu thuẫn, không thích hợp với những người thích truyện cao trào ho …
Xem Thêm

Chương 5: Nguyện ý về nhà anh ở
- Ngoài quên Nắm Cơm Ngon con còn quên gì không?

Niệm ba nghiêm giọng hỏi, Niệm con ngay lập tức ngoan ngoãn cúi đầu chu môi liến thoắng:

- Dạ, thưa Niệm ba, Niệm con mới đi ăn lẩu hải sản siêu cay khổng lồ với ông nội về ạ. Niệm con chào Niệm ba, chào mẹ Hoài, chào bà Kỷ, chào em Quang ạ.

- Chưa đủ.

- Dạ, Niệm con chào các chị giúp việc ạ.

- Chào chị nào thì phải chào rõ tên chị đó ra.

Niệm ba cố tình chèn ép. Niệm con sợ Niệm ba ghê lắm, sợ ba cáu, sợ ba lườm, sợ ba mắng, và đặc biệt sợ ba động tới đôi mông béo mầm. Rõ ràng ba chưa từng đánh cậu đau, rõ ràng một đứa mỡ dày như cậu cũng không sợ đau, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần bị ba doạ mặt mày cậu lại tái xanh tái mét. Niệm con vâng lời Niệm ba như một phản xạ tự nhiên, hễ ba yêu cầu gì bé đều bất đắc dĩ làm theo.

- Dạ... Niệm con chào chị Thương, chào chị Giang, chào chị Phúc, chào chị Ngọc ạ.

Mới nói được tên vài chị thôi mà Niệm đã thấy mệt mỏi quá chừng, đôi mắt long lanh rơm rớm liếc về phía ông nội, hai má phúng phính phụng phịu đáng thương hết sức, ông xót thương cháu trai, cao giọng quát con:

- Thôi đi, cậy lớn ăn hϊếp bé, chả ra cái thể thống gì sất. Anh thích thì anh chào thay nó đi!

Tất nhiên trong trường hợp được ông nội ra mặt bảo kê thì khác, Niệm con lại ung dung lấy tay che miệng cười tủm. Mẹ Hoài nom thằng nhỏ tí tởn phát ghét, mẹ ôm bé vào lòng, nhá má cu cậu một cái rồi dịu dàng hỏi:

- Con có nhớ đường về nhà em Mưa Thị Miên không? Con chỉ cho mẹ, mẹ đưa con về nhà em chơi.

Trộm nghĩ muộn như này chắc mẹ Mơ cũng đón em về nhà rồi nên Niệm gật đầu. Ba bận bàn chuyện công việc với chú Bách nên chuyến đi này chỉ có mẹ và cậu. Chị Hoài cứ nghĩ nhà cô bé gần đây, ai ngờ mãi ở ngoại thành. Chả hiểu Niệm có nhớ đúng đường hay không mà khi tới nơi chỉ là một khu nhà cấp bốn tiều tàn, bên trong không có lấy một bóng người. Niệm con cứ chạy loanh quanh khu đấy, hết gọi Nắm Cơm Ngon rồi lại gọi em Miên bé bỏng, gọi hoài mà không có lời hồi đáp. Niệm mệt quá leo lên xe ngủ khì khì, chị Hoài lái xe đi một vòng hỏi han người này người nọ, mãi mới có một người biết chân tướng, bà lão kể lể:

- Hôm qua tôi và ông xã đi chạy thể dục qua đây thấy công an tới bắt mấy chị sống ở đây đi rồi cô ạ. Hình như là bị tố cáo vì tội bóc lột sức lao động trẻ em đó cô.

- Trong mấy chị đấy có chị nào có cô con gái tên Miên không vậy bà?

- Cái này thì bà không rõ con ạ.

Có chút tò mò nên chị Hoài thuê người điều tra. Buổi trưa hôm sau nhận được tập hồ sơ người ta gửi chị mới biết mấy chị ở trong khu nhà đó toàn nhặt trẻ con cơ nhỡ về nuôi rồi sai tụi nó đi bán hàng. Bé Miên là con của mẹ Mơ, tính cả Niệm con thì chị Mơ từng nuôi tất cả sáu đứa. Quân đã được mẹ đưa đi rồi, bé Chi thì hoá ra lại là cháu gái nhà em Hằng, cũng đã được dì tới đón. Nhi và Mùi được đưa tới cô nhi viện. Còn Miên, hiện tại họ báo chưa có thông tin gì của Miên. Vì quá sốt ruột nên chị đã lái xe tới trại giam xin được gặp chị Mơ. Chị chậm rãi bắt chuyện:

- Em là Hoài, mẹ của Dương Tất Niệm, thằng bé mập mạp ở với chị trong thời gian vừa qua.

Chị Mơ dò xét chị Hoài một lượt, thầm thắc mắc người đàn bà này tới đây làm gì? Có phải định sỉ nhục chị giống mẹ thằng Than? Mấy bữa trước Than tình cờ gặp lại mẹ ruột, thấy thằng nhỏ phải vất vả đi bán hàng thay vì được sống cuộc đời của một Chủ tịch tương lai, cô ta chửi chị xối xả. Cô ta nói cô ta bỏ lại con rồi trốn về quê là để ba nó xót ruột tới tìm nó chứ không phải để chị lợi dụng nó kiếm sống cho mình như thế. Chị tức mình quát lại:

- Vậy ba thằng nhỏ đâu? Ngày nào tụi nhỏ cũng đi bán hàng quanh khu vực đấy, nếu ba nó có ý muốn tìm con thì đã tới đón từ lâu rồi. Mà sao cô không dám dắt thằng nhỏ tới hẳn nhà ba nó? Sao phải bỏ ở lò than? Hay là cô làm lẽ nên sợ vợ cả? Tôi lợi dụng nó kiếm sống, cô lợi dụng nó để chiếm đoạt gia sản, nhăm nhe cái ghế Chủ tịch. Cô cũng đâu có tốt đẹp hơn tôi là mấy?

Cô ta bị chị chửi cho tức nghẹn, chị ban đầu chỉ nghĩ đàn bà cãi nhau đơn thuần thôi, thật không ngờ con mụ khốn khϊếp lại đi tố cáo chị. Cơ mà chị biết bản thân mình cũng không oan uổng gì, trẻ em như búp trên cành, tuổi của tụi nó là phải được ăn, được ngủ, được tới trường chứ không phải là đi kiếm tiền cho chị. Cảm thấy người hèn hạ như mình bị sỉ nhục cũng đáng nên chị từ tốn đáp chị Hoài:

- Chị biết em, chị thấy em trên quyển tạp chí thằng Mùi mang về rồi, nhưng ban đầu chị không biết thằng bé mập ở cùng chị là con em. Tại lúc chị gặp nó thấy nó hôi rình à, ngơ ngơ chả nhớ tên mình lẫn tên ba mẹ, chắc do nó bị ngã dưới cống nên đầu óc chập cheng. Phải đến khi nhìn tờ rơi cái Chi nhặt được có hình vẽ Niệm chị mới ngờ ngợ ra, rồi đúng hôm thằng nhỏ mất tích thì đài phát tin gia đình em đã tìm được con nên chị càng thêm phần chắc chắn.

Chị Hoài nghe chuyện tự dưng xót Niệm con ứa nước mắt. À, hoá ra là con bị ngã rồi bị chứng mất trí nhớ tạm thời nên con mới đi lâu tới thế. Vậy mà chị cứ nghĩ thằng bé mải chơi, oan cho con trai mẹ Hoài quá!

- Niệm nhà em rất hay nhắc tới Miên. Chị có biết hiện giờ Miên đang ở đâu không? Không giấu gì chị từ lúc biết Miên là trẻ cơ nhỡ, em rất muốn cho bé một mái nhà.

Chị Hoài thành thực tâm sự, chị Mơ chau mày hỏi:

- Miên nào? Trước giờ chị đâu có nhận nuôi đứa nào tên Miên đâu? Em nhầm à?

- Hả? Chị đùa em à?

- Không, chị đùa làm gì? Trước khi nuôi Niệm thì chị chỉ nuôi bốn đứa Mùi, Chi, Nhi, Than thôi. Có khi thằng con em bị hoang tưởng bởi vụ ngã dưới cống đó, khi nào về em đưa con đi khám xem.

Cần gì khám chứ? Cho dù Niệm nhà chị bị thức ăn hay cống rãnh làm cho lú lẫn thì người chị nhờ điều tra họ không thể nhầm được. Họ chỉ bảo là chưa tìm được tung tích Miên chứ không phải là em bé Miên không tồn tại trên đời. Nếu như chị Mơ không đùa thì chỉ có một khả năng, đó là chị ấy xạo. Chồng chị hay mắng chị tính tình bộp chộp quả không sai, cứ nghĩ chị Mơ giờ vào đây rồi không tiện chăm sóc bé nên hồn nhiên đòi nhận con nuôi, đúng là tài lanh mà! Chị xấu hổ bảo chị Mơ:

- Có lẽ chị rất yêu Miên nên mới bịa chuyện như thế. Em xin phép được rút lại câu xin nhận nuôi bé. Em chỉ muốn gặp mặt và tặng bé vài chú gấu bông em tự may thôi.

- Không biết, nó đi lạc rồi! Cô cút đi! Có gặp nó thì cũng đừng tặng! Nó cóc thèm đâu!

Chị Mơ nổi cáu đuổi chị Hoài về, đáng nhẽ ban nãy chị nên nói dối con bé đi lạc thì hơn, đỡ bị người ta bắt bài nhanh vậy. Hiện tại Hoài chưa biết tin tức của Miên là bởi vì lúc trông thấy xe của mấy chú công an từ phía xa, chị đã vội ôm Miên nhét vào vại gạo, dặn con ngoan ngoãn ngồi im trong đó không được gây tiếng động, đợi lúc nào cô Thắm tới gọi mới được ra. Đoạn, chị nhắn tin cho cô em họ:

"Chắc chị và mấy chị ở đây không xong rồi Thắm ơi. Mẹ thằng Quân tố cáo bọn chị. Miên đang ngồi trong vại gạo em ạ. Em đợi mấy tiếng nữa công an đi hết thì sang đón Miên rồi chăm bé giúp chị một thời gian nhé. Tuyệt đối giữ bí mật giùm chị với. Nhờ cả vào em."

Chị Mơ xoá tin nhắn ngay sau khi gửi xong. Mới ăn mấy bữa cơm trong trại giam thôi mà người chị đã héo mòn tiều tuỵ, chị sợ nơi này lắm, chị nhớ mẹ Mận, nhớ bé Miên. Chị thương Miên nhất nên mới tính kế để giữ lại Miên. Chị suy nghĩ thấu đáo hết rồi, chị sẽ cố gắng cải tạo thật tốt, sau khi được thả ra chị sẽ không bao giờ làm điều sai trái nữa. Chị sẽ chăm chỉ làm việc tử tế, kiếm tiền phụng dưỡng mẹ Mận và cho Miên tới trường, chị sẽ không bắt Miên đi bán hàng nữa. Sau khi gặp chị Hoài, chị hậm hực quay trở lại phòng giam càu nhàu với hội chị em:

- Mẹ thằng Niệm kêu muốn cho Miên một mái nhà chứ. Ai cần nó cho? Ngứa cả tai!

- Làm gì mà nóng nảy thế cô em? Mày khai thật đi! Mày biết Miên đang ở đâu đúng không?

- Không biết! Có biết cũng không cho nó nuôi. Em nhặt được Miên từ lúc nó còn đỏ hỏn, ôm nó đi xin từng giọt sữa, làm gì có chuyện dễ dàng nhường lại cho người khác như vậy? Em chỉ muốn Miên là con gái của riêng em, gọi một mình em là mẹ thôi!

- Mày ích kỷ thế? Mày không nghĩ cho tương lai của con nhỏ à? Mày có biết người phụ nữ mày vừa gặp là ai không?

- Là cái con thích mua bài trên tạp chí để đánh bóng tên tuổi chứ gì?

- Mày đúng là con nhà quê, người ta là nhà thiết kế nổi tiếng đây em ạ, là người ta giỏi giang nên được mời phỏng vấn đàng hoàng chứ cần gì mua. Người ta phát hành bộ sưu tập thời trang nào cháy hàng bộ sưu tập đó, chị mày cũng thèm nhỏ dãi ra mà chẳng có tiền để mua đây này.

Chị Nụ nhắc nhở, chị Hoa thắc mắc:

- Eo, vậy chắc cô ấy giàu ghê lắm ấy nhỉ?

- Giàu! Cơ mà chưa là gì so với thằng chồng nó. Con này nó chỉ là Giám đốc của một công ty may thôi, còn thằng chồng nó là người sáng lập cả NIEM Group, mày hiểu không? Chưa kể ba chồng nó là Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ!

- Á, Nhất Kỷ thì em biết, em thích ăn bánh kẹo Nhất Kỷ lắm. Chị Mơ cho bé Miên về làm con nhà đó đi, tha hồ được ăn bánh ngon, ăn nhiều nhỡ đau bụng thì đã có bệnh viện Nhất Kỷ lo, không tốn xu nào, quá sướиɠ.

- Mày hâm, chỉ ăn là giỏi thôi. Ăn uống thì đáng kể gì, vấn đề ở đây là nếu bé Miên thực sự được nhận nuôi thì cuộc đời nó coi như một bước lên tiên. Không những được sống trong giàu sang nhung lụa mà còn được theo học ở những ngôi trường đắt đỏ chất lượng hàng đầu, tương lai rộng mở, sau này tha hồ kén chồng ngon.

Các chị em thi nhau chém gió, chị Mơ tủi thân ngồi thu lu một chỗ, nước mắt chảy ướt đẫm đôi gò má. Chị buồn quá! Chị buồn bản thân mình không phải là một nhà thiết kế giỏi giang như người đàn bà đó, buồn mình không thể cho Miên một cuộc sống tốt đẹp như cô ta. Ban đầu chị rất ghét Hoài, nhưng những ngày sau khi bình tâm trở lại chị thấy mình sao nhỏ nhen? Chị là cái thá gì mà tự ý cho phép mình cướp đi cơ hội đổi đời của Miên? Rồi khi lớn lên biết được chuyện này, nhỡ Miên căm hận chị thì sao? Như vậy còn tệ hơn cả việc Miên gọi thêm một người khác nữa là mẹ. Nửa tháng sau, đợi lúc cô Thắm vào thăm, chị Mơ dặn dò:

- Em đem Miên về nhà cho nó chơi với bà Mận vài hôm giùm chị, bảo với mẹ chị là mấy bữa nữa có người tới đón Miên thì cho con bé đi theo người ta. Sang tuần sau em tới công ty may Thu Hoài, tìm gặp Giám đốc rồi nhắn với cô ấy tới đây gặp chị.

Cô Thắm ngoan ngoãn làm theo lời chị. Gặp được chị Hoài, chị Mơ tiết lộ địa chỉ ngôi nhà ở quê rồi bảo:

- Miên đang ở quê với mẹ chị. Sau khi được tự do chị tính sẽ lập gia đình, chị sợ nếu chị nuôi Miên thì đàn ông họ ngại không dám tiến tới. Thế nên em còn hứng thú thì đón nó lên thành phố mà nuôi.

- Một người đàn ông không thể chung sống với một đứa nhỏ thì liệu anh ta có thương chị thật lòng không?

Chị Hoài lo lắng hỏi han, chị Mơ cục tính quát:

- Thương hay không mặc xác chị, em khỏi lo. Rốt cuộc em có nuôi nó hay không thì bảo để chị còn cho người khác! Miên nhà chị dễ thương hết sảy, đầy người thích.

Chị Hoài không tranh luận thêm nữa, nếu chị Mơ đã kiên quyết như vậy thì chị cũng không có lý do gì để từ chối. Chị dặn chị Mơ sau này thích đến thăm Miên lúc nào cũng được rồi quay về bàn bạc với gia đình. Nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt của mọi người, chị vui vẻ lên gác gọi con trai:

- Niệm con đâu rồi? Đi chơi với mẹ không?

Niệm con vui vẻ gật gật. Chị lái xe đưa Niệm về quê chị Mơ. Do đã được cô Thắm dặn dò nên nghe chị Hoài ngỏ lời muốn đón Miên về bà Mận liền tươi cười đồng ý. Thấy bà bảo Miên đang chơi bên nhà hàng xóm, chị Hoài quay sang bảo con trai cưng:

- Bà Mận vừa đồng ý cho em Miên về nhà mình ở rồi đấy, giờ con sang hỏi xem em có muốn vậy không?

Niệm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đoạn thằng bé chạy tót sang nhà hàng xóm, trông thấy em Miên đang chơi nhảy ô với mấy thằng con trai khác, Niệm con không được vui cho lắm. Niệm đứng ngay giữa cổng, cất giọng gào rõ to:

- Em ưi!!! Em bé Mưa Thị Miên dễ thương xinh đẹp tốt bụng ưi!!! Mẹ anh nhờ anh hỏi em xem em có nguyện ý về nhà anh ở không?

Chị Hoài ngồi bên nhà bà Mận nghe giọng thằng con ầm ĩ suýt sặc nước chè! Cái gì mà nguyện ý? Nó học ở đâu từ đấy vậy? Đáp án là Niệm học từ ông nội, mới học tối qua trên phòng ông, bài học về những từ đồng nghĩa. Không chỉ dạy Niệm làm Toán, về mặt Tiếng Việt ông cũng hết sức chú tâm. Đã là người thừa kế của Nhất Kỷ thì tất nhiên phải biết cách ăn nói sao cho thuyết phục lòng người rồi. Miên nghe anh Cống gọi mình thân thương hết sức cũng hơi mủi lòng, nhưng rất nhanh cô bé liền nhăn mặt, chạy vụt đi trốn. Anh Cống ngơ ngác chạy đuổi theo Miên. Miên chạy ra vườn, anh cũng chạy ra vườn. Miên chui qua bờ rào để về lại bên vườn nhà bà Mận. Giàn nho xanh mướt bà trồng mọc uốn éo vây quanh bờ rào, những chùm nho chín mọng nước nom hút mắt ghê gớm, Dương Tất Niệm hí hửng dừng lại vặt một chùm ngon nhất, xong mới chui qua bờ rào, nghênh ngang chạy đi tìm Miên. Cô nhóc đang trốn sau đống rơm, bị anh phát hiện ra liền xị mặt quát:

- Anh đi chỗ khác đi, em cắt xoẹt anh rùi, em ghét anh lắm, hem thèm chơi với anh nữa đâu!

- Anh có tội tình gì mà em lại nỡ ghét anh?

Niệm chau mày thắc mắc, Miên gào lên:

- Anh có một đống tội to đùng đoàng luôn ý!

- Những tội gì mà tẫn một đống hả em?

- Thì... thì tội anh cõng chị Chi đó...

- Sao anh cõng Chi lại là một cái tội nhỉ?

Niệm vẫn chưa hiểu cho lắm, Miên đanh đá chỉ điểm:

- Vì em hem thích! Anh hiểu hem?

- Anh hơi hiểu. Có phải ý em là bất cứ việc làm nào của anh khiến em không thích thì suy cho cùng nó chính là một cái tội của anh, đúng không?

- Chính xác luôn rùi đấy ạ. Ngoài tội cõng chị Chi ra anh còn tội gắp thức ăn cho chị ý nhưng hem thèm gắp cho em nhá. Cả tội em chạy theo anh Than nhưng anh hem thèm chạy theo dỗ dành em. Hôm đó anh bỏ về nhà nhưng hem thèm chào em, mẹ Mơ nói cho em biết anh chính là anh Niệm con cô Hoài rồi... vậy mà anh cũng hem thèm tiết lộ hại em đi tìm anh quá trời quá đất.

- Tại anh quên.

- Chứng tỏ lúc về nhà xong anh cũng quên luôn cả em rồi chứ gì? Mãi bây giờ mới thèm đến thăm em... ghét!

- Anh chưa quên em... anh chỉ là... hơi bận thôi.

- Bận gì mà khủng khϊếp thế ạ?

- Anh bận ăn em ạ. Tại ông nội anh gọi nhiều đồ ăn ngon quá hại anh cứ bận suốt thôi. Mà em ăn nho không nè? Anh mới hái đó, em nên ăn vài quả cho bận bịu, khi bận rồi em sẽ không có thời gian để xét nét một đống tội của anh nữa.

Miên chưa kịp nói gì thì đã bị anh Niệm nhét quả nho to tròn vào miệng. Vị nho ngọt lịm khiến cô nhóc nguôi ngoai phần nào, bé con vênh mặt bảo:

- Ai thèm xét nét anh chứ? Chỉ cần anh biết tội thì người ta cũng hem thèm để bụng nữa đâu nhá!

- Anh biết tội rồi mà! Cơ mà em có nguyện ý về nhà anh ở không thế? Nghe có vẻ mẹ anh thích nuôi em lắm, mẹ nhờ anh đi hỏi em mà, em trả lời nhanh lên kẻo mẹ đợi.

Miên cũng thích mẹ anh Niệm lắm, mẹ anh đẹp gái dữ tợn, mẹ anh còn tốt bụng nữa. Cơ mà do sợ mẹ Mơ buồn nên Miên phải chạy vào nhà hỏi bà Mận. Bà tuy rất quý Miên nhưng bà vẫn xót con gái hơn, nuôi nấng một đứa trẻ đến khi trưởng thành đâu dễ dàng gì? Vướng bận con nhỏ thì biết bao giờ cho lấy chồng được? Bởi vậy nên bà bảo:

- Miên ngoan cứ về nhà anh Niệm ở đi nhé! Mẹ Mơ không giận Miên đâu, khi nào mẹ Mơ đi công chuyện về mẹ sẽ qua nhà anh Niệm thăm Miên.

Miên không biết mẹ Mơ bị bắt giam, bữa trước cô Thắm bảo với Miên rằng mẹ đi công chuyện xa, các anh chị thì đều đã có chỗ ở mới khiến Miên hơi tủi thân. Bữa nay được bà Mận cho phép về nhà anh Niệm ở Miên vui lắm, cô nhóc đưa mắt về phía anh, trả lời to, rõ ràng, dõng dạc:

- Anh ưi!!! Anh Niệm ưi!!! Em rất chi là nguyện ý về nhà anh ở đấy ạ!!!

Niệm con cười tủm một cái rồi lại vô tư ăn nho. Chị Hoài thấy hai đứa nhỏ vui vẻ tâm trạng cũng phấn khởi theo, không ngờ chị với Miên lại có duyên tới vậy, cô nhóc này từng bán xoài dầm cho chị đây mà. Chị chải lại tóc cho con bé rồi theo Miên vào căn buồng nhỏ, giúp nó thu dọn đồ đạc. Ngồi xếp mấy chiếc áo quần khâu vá chằng chịt tự dưng chị rớt nước mắt, Miên ngạc nhiên quay sang hỏi:

- Cô Hoài sao thế ạ? Ai bắt nạt cô Hoài vậy?

- Không ai bắt nạt mẹ cả, có đứa con gái dễ thương nên mẹ vui thôi. Miên có nguyện ý gọi mẹ là mẹ không?

Chị Hoài bắt chước cách dùng từ của con trai để mồi chài Miên, Miên ôm chị, rụt rè gọi:

- Mẹ... mẹ Hoài!

Hôm đó Miên không chỉ có thêm mẹ mà Miên còn có thêm cả ba nữa. Ba cao to vạm vỡ quá chừng, Miên vừa về nhà ba đã nhấc bổng Miên lên, đưa Miên tới căn phòng đầy búp bê đẹp lung linh. Hoá ra ba không đi đón Miên là bởi vì ba bận ở nhà trang trí phòng cho Miên. Mẹ Hoài đưa mắt quan sát một lượt, ba Niệm giỏi thật, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cũng có thể biến căn phòng trống trở nên lộng lẫy như phòng Công chúa. Mẹ trìu mến bảo con gái:

- Miên cảm ơn ba Niệm đi con. Ba là ba Nhất Niệm, anh là anh Tất Niệm con nhé!

- Dạ, Miên cảm ơn ba Niệm ạ.

- Em ơi anh Quang cũng có quà chào đón em về nhà nè!

Quang bấy giờ mới đi siêu thị với ông bà nội về, cậu nhóc vui vẻ ôm hộp màu vẽ to bự đem vào dúi cho Miên. Ông bà nội cũng tặng Miên rất nhiều váy điệu. Miên ngoan ngoãn cảm ơn ông bà và anh Quang. Mẹ Hoài nhắc nhở:

- Con phải gọi Miên là chị Miên chứ Quang. Chị bằng tuổi anh Niệm đó con.

- Ứ thích! Suốt ngày phải làm em út Quang ứ chịu đâu! Với cả em cũng gầy hơn con mà? Thấp hơn nữa.

- Thôi Miên làm em út cũng được. Miên thích làm em út mẹ Hoài ạ! Tối nay mẹ Hoài ngủ ở đây với Miên nha!

- Tất nhiên rồi con gái yêu!

Mẹ vừa dứt lời thì Niệm ba đã vẫy vẫy tay, Niệm con biết ý đi ra chỗ ba, ghé tai ba nhỏ nhẹ hỏi han:

- Sao vậy ba? Tại em Miên ngủ với mẹ à?

Niệm ba gật đầu, Niệm con tiếp tục phán đoán:

- Thì ba sẽ không được ngủ với mẹ chứ gì?

Niệm ba rất hài lòng với khả năng suy luận của con trai, Niệm ba làm bộ buồn tủi gật đầu.

- Ba đừng có nói là ba sẽ đi ngủ với cô khác cho bớt buồn nhé! Nếu như vậy thì kiểu gì mẹ cũng đòi ly hôn cho coi, rồi hạnh phúc gia đình sẽ trên bờ vực tan vỡ đó ba...

Niệm con cuống quít phân tích, Niệm ba thở dài thườn thượt, hỏi nhỏ chỉ đủ mình Niệm con nghe thấy:

- Một gia đình đổ nát thì sao con nhỉ?

- Thì... thì... Niệm con sẽ không có cơm ngon để ăn.

- Chuẩn không cần chỉnh con trai ạ. Thế cho nên... để bảo vệ hạnh phúc gia đình, chút chuyện nhỏ này con thay ba xử lý được không nhỉ?

Được chứ! Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà! Không có cơm ăn mới là chuyện lớn chứ. Niệm con kéo em Miên ra ngoài hiên, nhiệt tình phân tích phải trái cho em nghe. Miên là một cô bé ngoan, hiểu chuyện rồi em liền chạy vào bảo mẹ Hoài em muốn ngủ một mình. Rõ ràng lúc đó em rất kiên định, rất dũng cảm, thế nào mà tới mười hai giờ đêm em lại ôm gối đi sang phòng anh Niệm, lay anh dậy rồi khóc toáng lên:

- Anh Niệm... anh Niệm ơi... em sợ ma...

- Sao tự dưng em lại sợ ma?

Niệm ngái ngủ hỏi lại, Miên sụt sịt giải thích:

- Đâu phải tự dưng gì đâu, người ta sợ ma từ hồi xưa rồi mà. Nếu không ngủ chung với các chị thì em sẽ ngủ với cô Thắm, mẹ Mơ hoặc bà Mận, chứ em dễ thương như này ngủ một mình để chị ma bắt em đi mất à? Em ứ chịu đâu, em phải lên phòng mẹ Hoài rủ mẹ xuống ngủ cùng em đây.

Miên nức nở nũng nịu, nhưng anh Niệm giữ em, nhất quyết không cho đi. Cô bé đành xị mặt mè nheo:

- Vậy thì anh Niệm phải ngủ cùng Miên, bảo vệ Miên khỏi chị ma xấu tính thì Miên mới chịu á.

Thêm Bình Luận