Chương 1: Sinh hoạt công dân đầu khoá
“Cuối năm học sẽ là khoảng thời gian bận rộn nhưng cũng vui vẻ nhất, vì sẽ có nhiều hoạt động diễn ra lúc đó. Đặc biệt, vào tháng năm mỗi năm sẽ tổ chức cuộc thi “Duyên dáng nữ sinh”. Đây là cuộc thi sắc đẹp dành cho nữ sinh viên các trường Đại học trong toàn thành phố.” Giọng nói hài hước nhưng trầm ấm của anh hướng dẫn vang lên khiến không khí lớp học của chúng tôi dường như sục sôi.
Sinh hoạt công dân đầu khoá là một chương trình bắt buộc đối với bất kì tân sinh viên đại học nào. Những gì cơ bản nhất về trường học, giảng viên, các hội thi, các câu lạc bộ đội nhóm… đều được người hướng dẫn giới thiệu một cách tường tận. Hiện tại, đang là buổi sinh hoạt về một trong những nội dung hấp dẫn nhất với bất kì ai: hội thi sắc đẹp.
Thật vậy, đâu đó quả thật đang cất lên những tiếng bàn luận sôi nổi từ những nhóm bạn đã quen nhau được vài ngày hoặc thân quen từ trước:
“Wow, có cuộc thi sắc đẹp nữa cơ à, hay thật đấy! Không ngờ lên đại học lại thú vị như vậy!” Một bạn nữ cất tiếng.
“Ừ, tui cũng thấy hứng thú! Nhìn quanh lớp mình có nhiều bạn cũng đủ tiêu chuẩn để đi thi lắm đó.” Bạn nữ khác tiếp lời.
Nhóm các nam sinh cũng sôi nổi không kém:
“Thi sắc đẹp đó nha, nghe thú vị quá!”
“Phải rồi, lúc đó tha hồ mở rộng tầm mắt!”
Không chỉ riêng những bạn đã có nhóm, những bạn vẫn còn lạc lõng hay chưa thân quen ai cũng không giấu nổi tâm trạng phấn khởi trong đáy mắt. Và đâu đó, sự tự tin xen lẫn mong chờ ẩn hiện trong thần thái của những cô nàng xinh xắn được mọi người chú ý.
Tôi cũng không ngoại lệ. Khi nghe anh hướng dẫn giới thiệu xong, tôi cảm thấy vô cùng hứng thú. Không phải vì tôi nghĩ bản thân sẽ tham gia được cuộc thi này mà vì đây là lần đầu tiên tôi sẽ được chứng kiến một cuộc thi sắc đẹp có quy mô khá lớn, ngoài ra, còn một lí do quan trọng khác nữa, đó chính là cô bạn ngồi kế bên tôi đây: Ngọc Hân.
“Này, đấu trường dành cho bà kìa!”
“Gì mà đấu trường dành cho tui?” Ngọc Hân hỏi lại tôi.
“Bà xinh đẹp như vậy, không thi là một thiếu sót đó!”
“Bà muốn tui thi sao?” Cô nàng hỏi lại tôi một lần nữa.
“Ừ, bà đi thi đi! Tới lúc đó tui sẽ cổ vũ cho bà, là một fan trung thành của bà luôn!”
“Nếu tui đi thi bà sẽ cổ vũ cho tui à?”
“Ừ, tất nhiên rồi! Tui không cổ vũ cho bà thì cổ vũ cho ai nữa!”
“Vậy bà đi thi chung với tui luôn đi!”
“Ặc, tui sao phù hợp với cuộc thi này được! Bà kêu tui đi thi mấy cuộc thi văn hoá thì còn may ra! Đây là cuộc thi sắc đẹp đấy! Chỉ dành cho mấy người đẹp như bà thôi!”
“Ai nói bà không đẹp chứ! Bà quên hồi đó bà là hoa khôi của lớp mình à! Chỉ tại mấy năm cấp ba bà lười biếng không chịu nghe lời tui!” Ngọc Hân lại nhắc đến chủ đề muôn thuở của hai chúng tôi.
“Nhưng mà dù tui có nghe lời bà thì cũng không đủ chiều cao để đi thi. Cái này không có phấn đấu được đâu. Là trời sinh rồi! Nói chung bà đi thi nha! Tui muốn bà được toả sáng và được mọi người công nhận! Nha nha!”
“Thua bà luôn đó! Lần nào cũng lảng sang chuyện khác! Tui không biết có đoạt giải không nữa, bà đừng có nói trước! Nhưng tui hứa với bà nếu cuộc thi tổ chức sẽ tham gia! Bà đừng quên cổ vũ cho tui đó! Tui thi là vì bà ủng hộ thôi đó!”
“Ừm, nhớ rồi! Một lời đã định! Hi hi!”
Thế là hai đứa tôi kết thúc cuộc trò chuyện với phần thắng lại nghiêng về tôi như mọi khi.
Giờ tan học, hai đứa chúng tôi nhanh chóng ra đến trạm xe buýt. Nhưng vì nhà ở hai nơi khác nhau nên chúng tôi phải tách ra mỗi đứa đi tuyến xe của riêng mình. Bước lên xe, tôi nhanh chóng chọn cho mình một vị trí ngay gần cửa sổ để thoả thích ngắm nhìn đường phố. Những lúc ngồi ở vị trí này, dù xe buýt có đông như thế nào, tôi cũng cảm thấy không hề bị ảnh hưởng. Cảm giác đó thật yên bình.
À, quên giới thiệu với mọi người. Tôi tên là Quỳnh Anh. Một cái tên khá đẹp phải không? Tôi vừa mới vượt qua một kì thi quan trọng của đời học sinh để bước vào ngôi trường đại học mà mình hằng mơ ước. Tôi đã từng thử tưởng tượng cuộc sống đại học của mình như thế nào nhưng quả thật không thể tưởng tượng nổi. Và giờ đây, tôi không còn phải tưởng tượng về nó nữa mà đang đích thân trải nghiệm. Nhưng mà, đối với tôi hiện tại, cuộc sống đại học quả thật đang có một thiếu sót rất lớn: tôi không ở kí túc xá. Vì nhà tôi nằm trong thành phố, chỉ cần một tuyến xe buýt là có thể đến trường và về nhà nên ba mẹ đã bảo tôi rằng không cần thiết phải ở kí túc xá mặc dù bản thân tôi khá muốn. Nhưng tôi nghĩ lí do thật sự có lẽ là ba mẹ cho rằng tôi không thể tự lo cho mình nếu sống bên ngoài. Thôi vậy, không ở kí túc xá thì thôi, tôi vẫn còn rất nhiều điều có thể trải nghiệm với đời sinh viên mà. Quả thật, tôi là người rất dễ thoả mãn và dễ tìm một niềm vui khác cho riêng mình. Nói như cách nói của bạn bè tôi thì tôi là một người rất lạc quan.
Còn Ngọc Hân, đây là cô bạn mà tôi đã chơi từ rất lâu rồi. Tôi nhớ là khi chúng tôi mới lên lớp sáu. Nói về mối quan hệ của chúng tôi thì phải nói rất dài. Trải qua biết bao nhiêu kỉ niệm, giờ đây chúng tôi đã thân thiết như chị em trong nhà vậy. Hai đứa chúng tôi luôn dính nhau như sam trong suốt khoảng thời gian đi học và giờ là sinh viên. Mà cũng thật kì lạ, dù rằng mọi người đều nói chúng tôi rất khác nhau nhưng hai đứa lại có rất nhiều sở thích giống nhau. Ví dụ rõ nét nhất là hiện tại chúng tôi lại học chung một trường đại học chuyên về kinh tế. Bạn bè xung quanh chúng tôi thường nhận xét Ngọc Hân rất lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại rất nghe lời tôi. Giống như lúc nãy, khi nói chuyện, người thắng luôn là tôi. Thật ra bởi vì họ không biết, đằng sau tình cảm chị em của hai chúng tôi có rất nhiều câu chuyện mà chỉ có hai chúng tôi mới biết rõ.
Mãi suy nghĩ nên tôi không nhận ra có người đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào cho đến khi người đó gọi tôi. Tình huống này khá bất ngờ khiến bỗng dưng người tôi lạnh toát cả đi. Bạn thử nghĩ xem, trên xe buýt toàn là người lạ. Một người không quen biết gì bỗng nhiên gọi mình thì sẽ xảy ra chuyện gì đây. Tôi nhanh chóng quay người lại nhìn trong khi trong đầu đã sắp xếp sẵn các tình huống xảy ra và cách đối phó. Thế nhưng, đập vào mắt tôi là một gương mặt quen thuộc khiến tôi thở phào nhẹ nhõm và bỏ ngay mọi trạng thái phòng bị. Tôi nhanh chóng mở miệng trách mắng người ấy:
“Eo ơi, Huy, cậu làm tôi sợ hết cả hồn!”
“Tôi có làm gì cậu đâu?” Huy hỏi lại tôi.
“Ờ, thì cậu không làm gì tôi cả! Nhưng mà cậu gọi làm tôi giật mình! Tôi còn tưởng là người xấu nào đó nữa!”
“Vậy à? Vậy cậu cho tôi xin lỗi nhé!”
“Hả?” Tôi ngẩn người khi nghe câu nói của Huy.
“Sao vậy?”
“À, không có gì. Chỉ là cảm thấy hơi lạ lạ. Theo như tôi nghe nói thì cách nói chuyện này không phù hợp với cậu lắm!”
“Sao không phù hợp với tôi? Theo cậu thì thế nào mới phù hợp?”
“Hả? Thế nào mới phù hợp á? Thì là… lạnh lùng một chút, ít nói một chút, không thân thiện một chút, đúng kiểu hotboy lạnh lùng ấy. Tôi nghe các bạn nói cậu vậy mà!”
“Thế sao? Nếu vậy chắc là đối với người khác, còn với cậu…”
“Với tôi sao? Cậu nói chuyện khó hiểu vậy?”
“À, không có gì! Mà trùng hợp thật, không ngờ vừa bước lên xe buýt đã gặp được cậu!”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy trùng hợp! Tôi nghĩ cậu đi xe riêng chứ!”
“Không đâu, từ giờ tôi sẽ đi buýt thôi!”
“Nhưng mà… cậu có ngại không?”
“Ngại gì cơ?”
“Bao nhiêu người trên xe buýt đang nhìn cậu đó! Nhất là mấy bạn nữ, có cả mấy em nữ sinh trung học nữa! Bọn họ thỉnh thoảng cứ liếc về phía cậu kìa!”
“Có sao? Tôi lại không thấy gì cả!”
“Tôi thấy thật mà! À, tôi biết rồi, chắc cậu đã quen với cảnh này nên xem như không quan tâm chứ gì!”
“Thôi, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa! Cậu đã xem danh sách lớp chưa?”
“Hả? Danh sách lớp gì? Tôi tưởng chúng ta sẽ học như sinh hoạt công dân đầu khoá chứ?”
“Không phải đâu. Sinh hoạt công dân đầu khoá chỉ là sự sắp xếp ngẫu nhiên. Nhưng khi vào học chính thức, trường sẽ chia lớp theo thứ tự điểm số đầu vào. Thông tin đó mới đăng trên web trường. Khi về nhà cậu xem lại đi.”
“Thật à? Nếu vậy chắc tôi sẽ được học chung với Hân rồi!” Giọng tôi trở nên phấn khởi.
“Ừm, cậu cũng học chung với tôi đó!”
“Tôi học chung với cậu? À, đúng rồi, nếu sắp xếp như vậy thì đúng là tôi sẽ học chung với cậu rồi! Suýt nữa thì tôi quên mất!”
Sở dĩ tôi nói thế vì tôi vừa nhớ ra một chuyện. Đình Huy – tên của cậu bạn trò chuyện với tôi nãy giờ, là thủ khoa đầu vào năm nay của trường chúng tôi. Còn tôi, không biết gặp phải vận may gì, hôm thi đại học tôi lại như được bộc phát năng lực tiềm ẩn, làm bài rất tốt. Tôi đã nghĩ rằng kết quả thi của mình rất khả quan, việc đậu là hoàn toàn chắc chắn. Nhưng không ngờ nó lại vượt xa mong đợi của tôi. Tôi trở thành á khoa của ngành tôi đang theo học. Nói cách khác, trong những đứa sinh viên năm nhất chúng tôi, Đình Huy đứng thứ nhất, còn người đứng thứ nhì, là tôi. Ba mẹ tôi rất tự hào vì việc này, tuy nhiên, đối với tôi, nó lại trở thành một áp lực. Trường chúng tôi đang theo học là một ngôi trường khá nổi tiếng trong thành phố, nơi đào tạo ra rất nhiều nhân tài cho đất nước thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau. Thật ra sức học của tôi cũng khá tốt, nhưng tự bản thân tôi có thể biết việc trở thành thủ khoa hay á khoa là một chuyện không thể nào. Có lẽ là nhờ may mắn thật. Vì là á khoa nên mặc dù không nổi tiếng bằng Huy, tôi cũng được chú ý. Bạn bè trong lớp thi thoảng cũng sẽ liếc về phía tôi một cái như thể muốn xem tôi rốt cuộc giỏi ở chỗ nào. Chuyện này đôi lúc lại khiến tôi lo lắng, vì bốn năm học còn rất dài ở phía trước, nếu thành tích của tôi không như mong đợi, thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây?
Ngắt dòng suy nghĩ của tôi, Huy lại tiếp tục hỏi:
“Cậu thấy thế nào?”
“Thế nào chuyện gì?”
“Chuyện tôi và cậu học chung với nhau á!”
“À, chuyện đó hả? Tất nhiên là tốt rồi, dù sao tôi với cậu cũng coi như là có quen biết từ trước, sau này có gì cậu hãy giúp đỡ tôi nhé! Cảm ơn cậu trước.”
“Chỉ thế thôi hả?”
“Ừm, chỉ thế thôi! Hi hi! Mà có vấn đề gì sao?”
“À, không có gì! Tôi sẽ giúp đỡ cậu, yên tâm nhé, mà cậu cũng phải giúp đỡ tôi đấy.”
“OK! Rất sẵn lòng, mặc dù tôi không biết mình sẽ giúp được gì cho cậu!”
“Chắc chắn cậu sẽ giúp tôi rất nhiều đấy! Cậu đã hứa rồi đấy!”
“Ừ, tôi biết rồi! Ý, sắp đến trạm dừng của tôi rồi, tạm biệt cậu, tôi về trước nhé!”
“Ờ, tạm biệt cậu! Về nhà cẩn thận đấy!”
Tôi vẫn kịp nghe câu tạm biệt của Huy nhưng lại không kịp trả lời cậu ấy. “Về nhà cẩn thận đấy!”, câu nói này khiến tôi bật cười. Từ trạm xe buýt về nhà của tôi thật sự là một khoảng cách rất ngắn, không biết cậu ấy có biết không nữa. Chắc là không biết rồi nên mới nói câu ấy. Hôm nay là lần đầu tiên tôi trò chuyện với Đình Huy, một cuộc nói chuyện khá dài sau lần gặp lại cậu ấy vào buổi họp lớp. Quả thật cậu ấy làm tôi hồ nghi những gì tôi được nghe về cậu ấy là hoàn toàn sai. Cuộc nói chuyện khiến tôi có cảm giác cậu ấy giống một anh chàng ôn nhu đúng kiểu soái ca thâm tình trong những quyển tiểu thuyết ngôn tình mà tôi vẫn thường hay đọc. Tuy ít nói thật nhưng giọng nói lại trầm ấm, dễ nghe và không hiểu sao tôi lại cảm thấy nó còn chất chứa cả tình cảm. Khác xa những tin đồn về Huy. Tin đồn ở đây không phải là tin đồn xấu, hoàn toàn là tin đồn tốt, nhưng trong tin đồn của mọi người, Huy thần thánh tới mức tôi cứ ngỡ cậu ấy là một người không thể chạm tới. Hoàn toàn không phải như bây giờ, dịu dàng và có cảm giác dễ gần. Trong giới học sinh chúng tôi, Huy khá nổi tiếng. Ngoài việc sở hữu bảng thành tích học tập ấn tượng, cậu ấy lại còn mang vẻ đẹp trai và phong cách thời trang khiến bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng phải rung rinh. Gần đây, cậu ấy lại còn gây ấn tượng khi tung một clip cover lại một bài hát. Trong clip, dáng vẻ đàn piano và giọng hát của cậu ấy quả thật là không chê vào đâu được. Có cảm giác giống như một chàng hoàng tử. Tôi chưa xem đoạn clip đó. Tất cả chỉ là tin hóng hớt ngoài vỉa hè trong những buổi trà chanh với những cô bạn, cũng như là lúc mọi người ngồi tám chuyện sau những giờ học thêm căng thẳng. Tuy nhiên, bọn họ nói Huy khá lạnh lùng, ít nói. Rất nhiều người muốn kết bạn với cậu ấy nhưng hình như bạn thân của cậu ấy chỉ có một người, và là nam. Điều đó làm cho bọn con gái mê truyện ngôn tình đam mỹ lại có dịp đoán già đoán non. Tuy nhiên, tất cả cũng chỉ là tin đồn thổi thôi. Còn thực hư ra sao, tôi cũng không biết. Có nhiều lúc, tôi cũng tò mò về người bạn này. Vì theo những gì tôi nhớ, cậu ấy không giống với những tin đồn đó. Chúng tôi là bạn học vào hai năm đầu của bậc trung học cơ sở, tức là lớp sáu và lớp bảy. Sau đó, ba cậu ấy bất ngờ giành được một vụ làm ăn lớn, kể từ đó trở nên giàu lên. Thế là bọn họ chuyển về một ngôi biệt thự sang trọng. Cũng trong thành phố nhưng lại khá xa nơi ở của chúng tôi. Cậu ấy cũng chuyển đến học trong một trường quốc tế. Chúng tôi không còn liên lạc kể từ dạo ấy. Bởi vì lúc đó những thứ như internet, điện thoại vẫn còn rất xa xỉ, không phổ biến đối với học sinh chúng tôi. Trong kí ức của tôi, đúng là Huy rất ít nói, nhưng mà những điều thần thánh còn lại thì tôi quả thật không tưởng tượng nổi. Tôi nhớ cậu ấy lúc đó còn để mái ngố, nom rất dễ thương nhưng để gắn với hai từ đẹp trai phong cách thì… hoàn toàn không thể. Dáng người lại khá gầy, không giống với một chàng trai có thể phát triển đến một mét tám mươi. Có lẽ là con trai thường cao lên rất nhanh khi đến tuổi trưởng thành. Cậu ấy hầu như không có bạn, chỉ lầm lũi một mình thôi, nhưng lí do không phải vì cậu ấy không muốn kết bạn, mà vì không đứa con trai nào chịu chơi với cậu ấy, bọn con gái cũng lánh xa. Cậu ấy hoàn toàn không có gì nổi bật với mọi người và lại tạo một cảm giác khó gần đối với những đứa trẻ đồng trang lứa như bọn tôi. Vì những lí do đó mà tôi thật sự tò mò về cậu ấy, cho đến khi tôi đến tham gia buổi họp lớp của bạn bè vào những ngày sau khi thi đại học. Tôi mới biết được, những lời đồn về cậu ấy là hoàn toàn có thật. Đình Huy, cậu ấy đã thực sự thay đổi. Cậu ấy đã trở thành một chàng hoàng tử như trong truyện cổ tích.