Hoàng Phủ Nghi đá văng cánh cửa phòng Thanh Thánh.
“Không có người?”
Xem ra còn dậy sớm hơn cả mình, đã đi ra ngoài.
Ngựa quen đường cũ đi vào ngự hoa viên, Hoàng Phủ Nghi chợt nghe xa xa có tiếng cười của nữ tử.
Thanh âm thật êm ái a.
Vừa nghe cả người Hoàng Phủ Nghi đã nổi da gà.
Nhìn thấy phía trước một đám nữ tử đang đứng bên hồ, y phục đủ loại kiểu dáng, màu sắc dạng gì cũng có, ánh mắt Hoàng Phủ Nghi tìm kiếm, thấy đứng giữa đám nữ tử kia là lão ca của nàng, Thanh Thánh?
Hiện tại, Hoàng Phủ Nghi dùng ngón chân để nghĩ cũng biết lão ca của nàng lại đang hoa tâm. Khó trách lại dậy sớm như vậy.
Bước nhanh đi đến giữa đám người kia, khi Thanh Thánh nhìn thấy Hoàng Phủ Nghi rõ ràng ngẩn ra, nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Nghi, mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng mà chuyện đang làm vẫn cứ tiếp tục làm, Thanh Thánh xem nhẹ ánh mắt có thể gϊếŧ người kia của Hoàng Phủ Nghi, tiếp theo nói với đám nữ nhân kia.
“Các vị các vị, hiện tại ta có một câu đố, nghe cho rõ: phụ thân Tiểu Minh có ba con, con lớn nhất là Đại Minh, con thứ hai là Nhị Minh, xin hỏi con thứ ba gọi là gì?”
“Tam Minh rồi.”
Đám kia nữ nhân nhao nhao nói.
“Không đúng không đúng, các vị đoán lại đi.”
Vẻ mặt Thanh Thánh cười hì hì, Hoàng Phủ Nghi nhìn thấy thật đáng ghét.
Vấn đề ngu ngốc như vậy mà lão ca cũng không biết xấu hổ mà lấy ra đố, nhưng mà đám nữ nhân này còn ngu ngốc hơn, có thể nói là thiểu năng trí tuệ.
[ tác giả: Xin người, ngươi cách người ta hàng mấy ngàn năm.
Nghi mỗ: Thế thì sao? Đi chết đi.
Tác giả: Họa quyển quyển, nguyền rủa ngươi, rất sợ đó ]
“Là ‘Tiểu Minh’, đúng không?”
Thanh âm nhẹ như lông chim lọt vào tai Hoàng Phủ Nghi, thực mềm mại.
Thanh Thánh kinh ngạc nhìn về phía phát ra thanh âm, vẫn một thân váy mềm mại màu vàng nhạt, trên đầu là mấy chiếc lông chim vàng nhạt, hóa trang đơn giản mà làm cho người ta nhìn cảnh đẹp ý vui.
“Trưởng Công chúa cũng đến ngự hoa viên đi dạo sao?”
Hoàng Phủ Nghi vội vàng tiến lên hoà giải, thuận tiện vụиɠ ŧяộʍ đυ.ng Thanh Thánh đang ngẩn người nhìn Trưởng Công chúa Khê Vận quốc.
Thanh Thánh phục hồi lại tinh thần, vội vàng cười nói:
“Sớm nghe nói về Trưởng Công chúa Tuyết Vận của Khê Vận quốc xinh đẹp động lòng người, quả thực như thế a.”
Nói vừa ra, hai má Tuyết Vận đỏ bừng, thẹn thùng nói:
“Thái Tử Thanh Thánh quá khen. Không biết đáp án của Tuyết Vận có đúng không?”
“Công chúa tài trí hơn người, tất nhiên trả lời đúng rồi.”
Thanh Thánh mang theo dáng vẻ tán thưởng,
Trong lòng Hoàng Phủ Nghi buồn bực nghĩ:
‘Lão ca biết nói lời hay như vậy từ khi nào? Hơn nữa, lão ca a, chung quanh còn có nhiều người như vậy, ca có thể đổi chỗ mà nói chuyện hay không.’
“Trưởng Công chúa, hay là chúng ta đến lương đình bên kia nói chuyện, được không?”
Hoàng Phủ Nghi thân mật mở miệng.
“Ừm.”
“Tốt lắm, mời Tuyết Vận Công chúa.”
Hoàng Phủ Nghi tránh ra một con đường, Tuyết Vận tao nhã đi về phía lương đình. Hoàng Phủ Nghi cũng đi theo.
Thanh Thánh cũng muốn đuổi theo, lại bị Hoàng Phủ Nghi trừng mắt nhìn trở lại, một đám nữ nhân lại quây quanh Thanh Thánh, líu ríu làm cho Thanh Thánh đau đầu.
Mà Hoàng Phủ Nghi nhìn một màn này, trong lòng cười thầm.
Lão ca, đáng đời ca.
“Công chúa Thanh Nghi có chuyện gì sao?”
“Gọi là Công chúa Thanh Nghi xa lạ quá, gọi muội là Nghi Nhi đi, muội cũng gọi tỷ là Tuyết Vận được không?”
“Được.”
Nhìn Tuyết Vận bước đi tao nhã trước mắt, trong lòng Hoàng Phủ Nghi rầu rĩ nói:
‘Làm sao mà mình có được khí chất như Tuyết Vận chứ?’
“Tuyết Vận, chúng ta kết bằng hữu được không?”
Hoàng Phủ Nghi chờ mong nhìn về phía Tuyết Vận, trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Nếu về sau cãi nhau với Nam Cung Mị, sẽ đến phủ Thái Tử trốn một chút, có Tuyết Vận ở đó, chắc chắn là mình không có việc gì.
“Ha ha.”
Tuyết Vận cười duyên đứng lên, nói:
“Nghi Nhi sao lại nói như vậy? Chúng ta hiện tại không phải là bằng hữu sao?”
“Nói như vậy, tỷ nguyện ý làm bằng hữu với muội?”
“Ừ.”
Tuyết Vận nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lòng Hoàng Phủ Nghi reo lên vui vẻ.
Về sau Nam Cung Mị dám không nghe lời nàng, Hoàng Thượng trở mặt với nàng, vẫn còn có Thái Tử phi Tuyết Vận và Thái Tử, lúc đó Nam Cung Mị còn không ngoan ngoãn nghe lời nàng.