Chương 45: Đây là đang câu dẫn sao?

Ngứa quá!

Hoàng Phủ Nghi đang ngủ say đưa tay lên gãi mặt, cau mày.

Sao gần đây hay có người đến quấy rầy giấc ngủ của mình thế chứ.

Hoàng Phủ Nghi mở trừng mắt, nhìn thấy lại là khuôn mặt yêu nghiệt hại dân hại nước Nam Cung Mị?

Bỗng dưng, ánh mắt Hoàng Phủ Nghi trợn to, cuống quít ngồi dậy. Thấy Nam Cung Mị nhìn mình không có ý tốt, Hoàng Phủ Nghi nhướn mày nhìn Nam Cung Mị ra ý hỏi.

“Nghi Nhi đây là đang câu dẫn ta sao?”

Nam Cung Mị dồn Hoàng Phủ Nghi đến chân giường, dùng hai tay giữ chặt Hoàng Phủ Nghi, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt đỏ như lửa của Hoàng Phủ Nghi.

“Này?”

Hoàng Phủ Nghi nhìn tình hình hiện tại của mình, vì buổi tối ngại mặc nội y quá nóng của nơi này cho nên nàng mặc lụa mỏng tự thiết kế, dáng người lung linh hấp dẫn như ẩn như hiện, thảo nào Nam Cung Mị lại nói như vậy.

Ghê tởm hơn là, nàng sao lại có một ít chờ mong? Ha, OMG, nàng là đang chờ mong cái gì vậy chứ.

Hoàng Phủ Nghi chuyển hướng đề tài, nói:

“Nam Cung Mị, sao chàng lại tới nơi này?”

“Nhớ nàng a, sao ta lại không thể tới nơi này?”

“Nơi này là Hoàng cung, hơn nữa chàng tự ý đi vào khuê phòng của nữ tử, trong Hoàng cung sẽ có tin đồn … haizzz.”

Hoàng Phủ Nghi có chút thờ ơ nhìn về phía Nam Cung Mị.

“Thế thì sao? Nếu Nghi Nhi sợ sẽ có tin đồn, bây giờ ta sẽ đi tìm Hoàng Thượng, ngày mai chúng ta sẽ thành thân, nàng thấy có được không?”

Nam Cung Mị có chút dụ hoặc nói.

Nhìn nụ cười tà mị trên mặt Nam Cung Mị, tim Hoàng Phủ Nghi đập thình thịch, mặt càng ngày càng đỏ, nàng giống như có chút không tuân theo lý trí, chuẩn bị gật đầu.

Hoàng Phủ Nghi nhìn Nam Cung Mị trước mắt, trong đầu có ý định ăn sạch hắn.

Đây xem như câu dẫn sao?

“Nghi Nhi đang nghĩ muốn ăn sạch ta sao?”

“Hửm? Sao mà chàng biết?”

Hoàng Phủ Nghi ngây ngốc hỏi.

[ tác giả: Không cứu, đã bị Nam Cung Mị làm cho đầu óc choáng váng.

Nghi mỗ: Ai cần ngươi lo, ta nguyện ý.]

Đợi chút, Hoàng Phủ Nghi lắc lắc đầu.

Mình vừa mới thiếu chút nữa đã ăn sạch Nam Cung Mị.

Ghê tởm hơn là, ý nghĩ muốn ăn sạch hắn lại bị hắn nhìn ra.

Ông trời ơi, người cho một đạo sét đánh con đi. Nếu có cái lỗ nào nàng nhất định sẽ chui xuống ngay.

Nhìn ánh mắt trốn tránh của Hoàng Phủ Nghi, vẻ mặt ai oán, trong lòng Nam Cung Mị buồn cười không nhịn được.

“Ha ha, Nghi Nhi bị ta chỉnh, chỉ đùa một chút, trước khi chúng ta thành thân, ta sẽ không làm gì nàng.”

Nam Cung Mị đứng dậy, đứng ở trước giường nhìn vẻ mặt hối hận của Hoàng Phủ Nghi, trên mặt cười đến thấy rõ chữ “vui vẻ” nha.

Hoàng Phủ Nghi gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Mị.

Thế mà lại bị hắn đùa giỡn.

Thuận tay nắm lấy chăn, ném về phía Nam Cung Mị, mà Nam Cung Mị nhìn chăn đang bay về phía mình nhưng lại không né tránh, kết quả là, hoa lệ lệ trùm kín Nam Cung Mị từ đầu tới đuôi.

Hoàng Phủ Nghi thừa dịp lúc này, nắm lấy y phục mặc lên người, tốc độ kia, có thể so sánh cùng hỏa tiễn.

Nam Cung Mị kéo chăn trên đầu ra, nhìn Hoàng Phủ Nghi cuống quít mặc y phục, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, xoay người đi ra ngoài.

Khi đi đến cửa, để lại một câu nói:

“Nghi Nhi, lần sau trước khi ngủ hãy đóng cửa lại, ta sẽ không vào được.”

Nói xong tiêu sái đi ra ngoài, để lại Hoàng Phủ Nghi ở đàng kia tức giận nghiến răng.

Rõ ràng là chàng câu dẫn ta trước.