Chương 25: Kinh bạo, hắn là lão ca???

Hoàng Phủ Nghi nhìn chằm chằm người trước mắt, giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.

Nam tử kia cảm thấy ánh mắt Hoàng Phủ Nghi ‘không có ý tốt’, nắm chặt cổ áo trước ngực, trùm ở đầu, lộ ra một đôi mắt trong suốt, giọng nói run rẩy từ cổ áo truyền ra:

“Cô, cô, cô muốn làm gì? Tôi biết tôi lớn lên vô cùng đẹp trai, thế nhưng cô cũng không cần nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy a, người ta sẽ sợ nha.”

Trên đầu Hoàng Phủ Nghi trượt xuống ba đường hắc tuyến.

Người đàn ông này, quả thực biếи ŧɦái.

“Này, thân phận của anh ở hiện đại, còn có thân phận của anh ở đây nữa.”

Hoàng Phủ Nghi xoa xoa con mắt, đau đầu nói.

“Cô, cô, cô sẽ không làm gì với tôi chứ?”

Hai tay nam tử kia không có ý buông cổ áo ra.

“Bốp.”

Mắt trái nam tử kia xuất hiện một vòng màu đen.

“Cô, cô gái dã man.”

“Bốp.”

Mắt phải nam tử kia cũng xuất hiện vòng màu đen.

Dù sao cũng là người luyện võ công, thị vệ ngoài cửa nghe thấy tiếng vang, xông vào, lúc nhìn thấy hai mắt chủ tử nhà bọn họ như mắt gấu trúc, rút kiếm chỉ về phía Hoàng Phủ Nghi.

Nam tử kia khoát khoát tay, ra hiệu thị vệ đi ra ngoài, thị vệ kia buông kiếm đi ra ngoài, có điều trong lòng lại đang nói thầm:

‘Võ công của chủ tử nhà mình cao thâm khó dò, làm sao sẽ bị một nữ tử đánh đây?’

“Anh có nói không?”

Hoàng Phủ Nghi vốn không có kiên nhẫn, bị thị vệ kia cầm kiếm chĩa vào, cơn tức trong lòng càng dâng cao, trong đầu có ý niệm tiêu diệt người trước mặt cùng thị vệ của hắn.

Thấy Hoàng Phủ Nghi thực sự giận rồi, nam tử kia lấy lòng nói:

“Hắc hắc, tôi nói. Ở hiện đại đó, tôi thế nhưng uy danh tứ chấn, nhớ tới Đinh Ẩn tôi…”

Nói được một nửa, nghe được hai chữ ‘Đinh Ẩn’, Hoàng Phủ Nghi kích động đứng lên, lôi hai vai nam tử, nói:

“Đinh Ẩn? Tên ở hiện đại của anh?”

“Ừ, cô kích động như vậy làm gì?”

“Đinh Ẩn, bang chủ của bang hắc đạo lớn nhất toàn quốc? Em họ Đinh Nghi là Phó bang chủ, đúng không?”

Hoàng Phủ Nghi nhìn chằm chằm nam tử kia nói.

“Cô làm sao biết?”

Nam tử kia lập tức rời khỏi bên người Hoàng Phủ Nghi, híp lại hai mắt, bên người là khí tức lạnh lẽo. Trong lòng thầm mắng hắn bất cẩn, nếu như người trước mắt là cừu nhân, hắn không phải gặp nguy hiểm rồi sao?

“Oa, lão ca, em là Đinh Nghi a.”

Nói xong nữ tử qua ôm lấy Đinh Ẩn, hai mắt phát sáng.

Đinh Ẩn không dấu vết đẩy Hoàng Phủ Nghi ra, lãnh đạm nói:

“Tôi làm sao tin cô được?”

“Đinh Ẩn chết tiệt, anh tám tuổi còn hay đái dầm, mười tuổi học người ta theo đuổi hoa khôi của trường, kết quả bị người ta đánh mặt mũi bầm dập. Còn có, anh mười hai tuổi, năm em mười một tuổi đó, em gây họa, anh thay em ngăn lại, kết quả bị chú phạt quỳ một giờ, mà kẻ phụ tình anh tìm tên là Mạc Tân, đúng không?”

Hoàng Phủ Nghi chống nạnh nhìn về phía Đinh Ẩn.

“Oa, lão muội, thật sự là em a, anh thật nhớ em a.”

Nam tử kia ôm chặt Hoàng Phủ Nghi.

Hoàng Phủ Nghi cũng ôm chặt eo Đinh Ẩn, ở trong l*иg ngực Đinh Ẩn nhẹ nhàng nức nở.

“Nha đầu ngốc, khóc cái gì?”

Đinh Ẩn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trước mặt Hoàng Phủ Nghi.

“Ca, em rất nhớ anh, rất nhớ anh.”

Đinh Ẩn ôm chặt Hoàng Phủ Nghi, nói:

“Lão muội, không nghĩ tới em lại ở đây, anh lập tức đưa em ra ngoài.”

“Phì.”

Hoàng Phủ Nghi nở nụ cười, nói:

“Lão ca, anh không phải cho rằng em gái của anh làm việc ở đây chứ? Em gái của anh a, nhưng là chủ quan phía sau thanh lâu này nha. Anh thì sao? Nhìn dáng vẻ của anh, bối cảnh phía sau, cũng nhất định rất lớn đi, nói nghe một chút a.”

Hoàng Phủ Nghi lôi kéo Đinh Ẩn ngồi xuống.