Chương 26: Lão ca là Thái Tử???

Mặt Hoàng Phủ Nghi sốt ruột, vội hỏi:

“Lão ca, thân phận của anh ở đây là gì?”

Đinh Ẩn nhìn Hoàng Phủ Nghi bằng ánh mắt đáng thương, nói:

“Lão muội, em còn chưa có hỏi anh có tốt hay không, liền hỏi thân phận anh, anh thật đau lòng a.”

“Chao ôi, lão ca, thật xin lỗi, nhanh nói đi mà.”

Hoàng Phủ Nghi kéo cánh tay Đinh Ẩn làm nũng.

“Thôi đi, thật không có cách nào với em, anh a, cũng không phải người vương triều Lăng Thiên các em, mà là Thái Tử của nước bên cạnh – Thanh Thủy quốc…”

“Cái gì? Thái Tử? Lão ca, vận khí của anh không tệ đi, còn lăn lộn được cái Thái Tử. Có điều, quốc gia của anh vậy mà gọi là Thanh Thủy quốc, cười chết người rồi.”

Hoàng Phủ Nghi lớn tiếng cười nói.

Đinh Ẩn buồn bã nhìn Hoàng Phủ Nghi một chút, nói:

“Anh là nhi tử thứ ba của Hoàng Thượng Thanh Doãn, là do Hoàng Hậu sinh, tên là Thanh Thánh…”

“Thanh Thánh? Tình Thánh? Ha ha ha, tên của anh là ai đặt vậy, thật tài tình.”

Hoàng Phủ Nghi không nhịn được cắt lời Đinh Ẩn lần thứ hai, trời mới biết, tuyệt đối không phải nàng cố ý, chỉ là nàng cảm thấy, thật buồn cười.

“Câm miệng.”

Đinh Ẩn, không, phải là Thanh Thánh đen mặt nhìn Hoàng Phủ Nghi.

Hoàng Phủ Nghi im lặng, tiếp tục nghe Thánh Thánh nói:

“Hoàng Đế Thanh Thủy quốc – Thanh Doãn không có nữ nhi, chỉ có năm nhi tử, trong đó anh là Thái Tử, bốn người khác là Vương gia. Lão đại là Thanh Kiệt, do nữ nhi của Tướng quân Ngọc quý phi sinh. Lão nhị là Thanh Phi, do nữ nhi Thừa tướng Viện quý phi sinh. Lão tam là anh. Lão tứ là Thanh Tường, do nữ nhi Thượng thư Lệ quý phi sinh. Lão ngũ là Thanh Lâm, cũng là Lệ quý phi sinh.”

“Oa, vậy phụ thân anh không phải lo lắng không có người kế hương khói rồi.”

Hoàng Phủ Nghi nói thầm.

Thanh Thánh lườm Hoàng Phủ Nghi một cái, nói:

“Cả ngày em nghĩ cái gì vậy?”

“Ai, lão ca, anh đến Lăng Thiên vương triều làm gì vậy?”

“Hai tháng nữa, là sinh thần Mị Vương gia của Lăng Thiên vương triều, các quốc gia xung quanh đều tới chúc mừng. Vốn dĩ anh có thể tới muộn hơn một chút, nhưng anh còn muốn chơi thêm mấy ngày, cho nên đi sớm hơn, ‘Linh Hương các’ là địa điểm tham quan đầu tiên của anh, không nghĩ tới gặp được em.”

Thanh Thánh nhìn về phía Hoàng Phủ Nghi, trong mắt Hoàng Phù Nghi chỉ có bi thương, Hoàng Phủ Nghi nghĩ:

‘Sinh thần của Mị, cũng là sinh nhật của ta đi.”

“Lão muội, em làm sao vậy?”

Trong lời nói của Thanh Thánh tràn đầy lo lắng.

“Ca, anh biết không? Ở đây, em là một cô nhi, tên là Hoàng Phủ Nghi. Được gia gia của Nam Cung Mị thu dưỡng, cho nên, em là cô cô của Nam Cung Mị nha. Nhưng mà, năm em năm tuổi, có người phái sát thủ gϊếŧ hết tất cả sinh mệnh trong phủ. Em được người cứu đi, Nam Cung Mị đang ở bên ngoài học võ công, em và hắn đều tránh được một kiếp, nhưng mà, bọn em không thể gặp lại, đã nhiều năm như vậy, em vẫn chưa gặp lại hắn.”

Hoàng Phủ Nghi nghẹn ngào nói.

“Nha đầu, Nam Cung Mị trong lời em nói, là Mị Vương gia à.”

“Ừ.”

Hoàng Phủ Nghi gật nhẹ.

“Nha đầu, em thích hắn ta?”

“Ừm, ca, có phải em rất ngốc không? “

Hoàng Phủ Nghi hỏi Thanh Thánh.

“Không có, em gái của anh là thông minh nhất, ai dám nói em gái của anh ngốc, anh lập tức đánh nhừ tử hắn.”

Thanh Thánh ôm Hoàng Phủ Nghi vào lòng, nhẹ giọng nói:

“Muốn khóc thì khóc đi, kìm nén sẽ khó chịu.”

Ngực Thanh Thánh ướt một mảng lớn. Đây, là nước mắt của Hoàng Phủ Nghi. Mười năm, ngoại trừ lúc chia tay Nam Cung Mị có khóc, đây là lần thứ hai, ngay cả Vương phủ bị huyết tẩy, nàng cũng không có rơi lệ, trong lòng chỉ có phẫn hận. Bây giờ, gặp lại người thân, uất ức và chua sót trong lòng Hoàng Phủ Nghi nhiều năm cuối cùng cũng bộc phát ra. Bây giờ, cuối cùng nàng cũng có chỗ dựa.

“Ca, ta sẽ báo thù.”

Hoàng Phủ Nghi nhìn Thanh Thánh bằng đôi mắt sưng đỏ.

“Nha đầu, bất luận em làm gì, anh đều ủng hộ em.”

“Ừ.”

Nhìn đôi mắt chân thành của Thanh Thánh, Hoàng Phủ Nghi cảm thấy nàng không còn một mình nữa, nàng còn có người nhà, không còn cô đơn.