Chương 24: Nhận đồng hương

Hoàng Phủ Nghi lẳng lặng ngồi cạnh bàn, trên mặt cười quyến rũ, có nét của nữ tử phong trần.

Hoàng Phủ Nghi nhìn nam tử như tinh linh đang ngồi đối diện thưởng thức chén rượu, trong lòng vô cùng kích động. Nhưng mà, nàng cũng không trực tiếp mở miệng, càng không thể hiện bản tính vốn có, cũng không thu liễm dáng vẻ nữ tử phong trần, bởi vì, người đối diện, cho dù thật là đồng chí, nhưng mà Hoàng Phủ Nghi cũng không dám chắc chắn hắn đối với nàng có uy hϊếp gì hay không.

Hơn nữa, trực giác nói với nàng, vị nam tử đối diện này, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, từng động tác của hắn đều lộ ra vẻ cao quý, ẩn ẩn khí tức vương giả, nhưng được người trước mặt che giấu rất khá.

Chuyện Hoàng Phủ Nghi không nắm chắc, tuyệt sẽ không hành động tùy tiện.

Trong lòng suy nghĩ hồi lâu, Hoàng Phủ Nghi mở miệng:

“Công tử, chén rượu này, có phải có sức hấp dẫn hơn Huyễn Mộng không?”

Vị nam tử kia để chén rượu trong tay xuống, một đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Hoàng Phủ Nghi, Hoàng Phủ Nghi cũng nhìn về đôi mắt của nam tử đó. Hai người nhìn nhau hồi lâu, môi nam tử hé ra một nụ cười, trong mắt gợn sóng, có nghiền ngẫm, có hiểu rõ, thế nhưng còn có một chút, nhớ nhung.

Hoàng Phủ Nghi nghĩ đến.

Chẳng lẽ nàng hoa mắt, trong mắt người kia, làm sao lại có thể có nhớ nhung?

“Định lực của cô nương thật đúng là hơn cả nữ tử phong trần, chẳng trách có thể lên đài biểu diễn.”

Nam tử kia không biết là vô tình hay cố ý nói.

Trong lòng Hoàng Phủ Nghi run lên.

Quên đi, đánh cược một phen.

“Thân là người của thế kỉ hai mươi mốt, định lực đương nhiên phải tốt hơn một chút, công tử cảm thấy sao?”

Hoàng Phủ Nghi sâu kín mở miệng, trong mắt có chờ mong.

Trong mắt nam tử kia lóe ra kinh hỉ, độ cong càng lúc càng lớn. Vui mừng nói:

“Ôi ôi ôi, nếu đã làm rõ, thì không cần chơi chiến thuật tâm lý nữa rồi, cô không mệt thì ta cũng mệt đây.”

Nam tử kia tùy tiện rót chén trà, một hơi uống hết.

Hoàng Phủ Nghi nhìn người trước mắt, nhớ tới anh họ của nàng, hai người bọn họ, đều là bang chủ của hắc bang, hai người từ nhỏ đã là hai đứa trẻ vô tư, Hoàng Phủ Nghi nàng, không, hẳn là anh của Đinh Nghi, Đinh Ẩn, hết sức sủng ái Đinh Nghi. Đinh Nghi ở bên ngoài bị bắt nạt, trái lại rất ít khóc lóc kể lể với bố mẹ, thường đi tìm Đinh Ẩn, mà Đinh Ẩn, cũng sẽ trêu Đinh Nghi đến cười.

Nghĩ đến đây, mắt Hoàng Phủ Nghi cũng đỏ hết lên.

Nam tử kia thấy mắt Hoàng Phủ Nghi đỏ hết lên, nói:

“Này này này, cô không cần kích động như thế chứ.”

Hoàng Phủ Nghi trừng mắt nhìn nam tử kia, vẻ mặt hung ác nói:

“Anh tới đây bằng cách nào?”

“Nơi nào? Linh Hương các sao? Là nam nhân thì chỉ cần muốn là có thể đi vào a.”

Hoàng Phủ Nghi nói:

“Tôi là nói, anh làm sao mà từ hiện đại tới được cổ đại này.”

Nam tử kia bĩu môi, nói:

“Thay em gái tôi tìm kẻ phụ tình báo thù, không nghĩ tới bị người ám hại đánh hôn mê, vừa tỉnh lại thì đã ở trong túi da này rồi.”

“Nói như vậy, anh là hồn xuyên rồi, giống như tôi, tôi cũng vậy, ôi. Vậy anh ở đây được bao lâu rồi?”

“Mười năm rồi, bây giờ mười bảy tuổi rồi.”

“Mười năm? Tôi cũng đã mười năm rồi a.”

Hoàng Phủ Nghi kích động hô.

“Cô?”

Nam tử kia liếc mắt nhìn nàng, có chút không tin.

“Nhìn dáng người cô này? Năm nay cô mới được bao tuổi.”

“Mười tuổi, tôi là xuyên qua thân thể một nữ oa chưa đầy tháng.”

Hoàng Phủ Nghi thất bại nói.

“Thật sư? Vậy ở hiện đại cô bao tuổi?”

Nam tử kia vội vàng hỏi.

“Hai mươi, còn anh?”

“Ha ha ha, tôi hai mươi mốt, lớn hơn cô một tuổi, cô phải gọi tôi là đại ca.”

Nhìn ánh mắt đắc ý của nam tử kia, trong nháy mắt Hoàng Phủ Nghi coi hắn thành Đinh Ẩn.

“Dựa vào cái gì, tôi mới không gọi anh là đại ca đấy.”

Hoàng Phủ Nghi phản bác.

“Chỉ bằng ở đây tôi lớn hơn cô, ở hiện đại tôi cũng lớn hơn cô.”

“Hừ.”

Hoàng Phủ Nghi bĩu môi nhìn về phía nam tử kia, đột nhiên ý thức được một vấn đề mấu chốt.

Thân phận của hắn?