Chương 21: Đi dạo phố

Hoàng Phủ Nghi một thân hồng trang, vấn tóc đơn giản, mặt thì chưa trang điểm, nhưng trời sinh quyến rũ đến độ không thể bỏ qua, dùng để hình dung Hoàng Phủ Nghi lúc này là hết sức phù hợp.

Hoàng Phủ Nghi đứng trên đường, nhìn đám người đi đi lại lại, nở nụ cười, nụ cười này, khiến trời đất mất đi màu sắc, mặt trăng cùng mặt trời mất đi ánh sáng.

Năm năm, rời đi năm năm, ngày hôm nay sau năm năm, Hoàng Phủ Nghi ta lại trở về.

Hoàng Phủ Nghi di chuyển hai chân, xuyên qua đám người đông đúc.

Hừm, không tồi không tồi, xem ra mấy năm nay Nam Cung Vĩ thống trị nơi này không tệ lắm, rất phồn vinh.

Hoàng Phủ Nghi đi tới trước lầu “Linh Hương các”, nhìn cửa lớn đóng chặt, tự nhủ: “Buổi tối mới mở cửa, lúc này ta tới đây làm chi?” Tốt nhất là buổi tối trở lại thôi.

Hoàng Phủ Nghi xoay người định rời đi, không nghĩ tới có mấy nam nhân tai to mặt lớn xông tới.

“Làm sao, tiểu cô nương cũng đến thanh lâu ư, không bằng trước tiên hầu hạ chúng ta thoải mái đi, như thế nào a?”

“Đúng vậy đúng vậy, hầu hạ chúng ta trước đi.”

Hoàng Phủ Nghi nhìn đám người trước mặt, trong mắt lóe ra xem thường cùng phẫn nộ.

Không biết tự lượng sức mình. Còn có, tiểu cô nương? Nàng trông rất giống sao? Nhưng mà, nghĩ thêm chút, thân thể nàng bây giờ mới có mười tuổi nha.

“Các người, các người muốn làm gì?”

Hoàng Phủ Nghi kinh hoảng nói.

“Chúng ta muốn làm gì ư? Nàng hỏi chúng ta muốn làm gì kìa? Ha ha ha, ngươi nói chúng ta muốn làm gì nào?”

Một nam tử có vẻ hào hoa phú quý nói với Hoàng Phủ Nghi.

“Vâng vâng vâng, Hàn thiếu nói rất đúng, ngươi nói, chúng ta muốn làm gì?”

Một nam nhân lên tiếng phụ họa.

Hàn thiếu?

Hoàng Phủ Nghi nhíu mày.

“Nói cho ngươi biết, Hàn thiếu thế nhưng là tôn tử của Tể tướng đại nhân, đi cùng người ấy rồi, ngươi được ăn no, uống say, mặc vàng tiêu bạc.”

Đám người kia nói.

Tể tướng, nếu như nhớ không lầm, Tể tướng hẳn là Hàn Hướng Nhân.

Nhớ tới lúc trước Khắc Thân Vương ở nhà thường nhắc tới Hàn Hướng Nhân, lão thường thường chèn ép bách tính, hơn nữa thường đối nghịch với Khắc Thân Vương. Với lại, trải qua năm năm này điều tra, lúc trước một nhà bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, hình như cùng Hàn Hướng Nhân cũng có quan hệ.

Hôm nay đυ.ng phải ta, coi như các ngươi xui xẻo.

“Được, vị gia này, vậy Hương Hương cùng người đi thôi.”

Nói xong Hoàng Phủ Nghi liếc mắt đưa tình với Hàn thiếu.

“Được được được, tiểu mỹ nhân, cùng đi theo ta nào.”

Nói xong đưa tay kéo một tay Hoàng Phủ Nghi, nhưng là mới vừa đυ.ng tới tay thì lại rút về.

“Gia, là Hương Hương đã làm sai chỗ nào rồi sao?”

Hoàng Phủ Nghi oan ức hỏi.

“Không, không, mĩ nhân làm sao sẽ làm sai chuyện gì chứ?”

Trên mặt Hàn thiếu bắt đầu đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

“Hàn thiếu, làm sao vậy?”

Đám chó săn kia cuống quýt hỏi.

“Không sao cả, đi, đi thôi.”

Hàn thiếu quay đầu hốt hoảng mà chạy.

Không đợi mấy con chó kia nói thêm gì, Hàn thiếu này đã sớm không thấy bóng người.

Hoàng Phủ Nghi cười nhạt.

Thật sự thấy nàng dễ bắt nạt như vậy sao? Hoàng Phủ Nghi nàng, làm sao lại buông tha thiếu niên hư đốn kia.

Vừa rồi, nàng thừa dịp thiếu niên hư kia sờ nàng, đã hạ độc trên người thiếu niên hư kia, nàng hạ, nhưng là độc “nghẹn chết người không đền mạng” do chính nàng tự tinh luyện.

Được rồi, Hoàng Phủ Nghi thừa nhận, cái danh tự này có chút tục, nhưng mà hiệu quả của nó không thể khinh thường. Một khi trúng loại độc này, sẽ hít thở không thông, nhưng không đến nỗi đưa ngươi đi đời nhà ma, bởi vì, Hoàng Phủ Nghi rất lười, chỉ cần không dồn người vào chỗ chết, coi như là thuốc độc, nàng cũng sẽ không luyện chế thuốc giải, quá phiền phức, hơn nữa lãng phí thời gian.

Có chút thời gian, còn không bằng luyện thêm nhiều thuốc độc một chút.

Bây giờ, hẳn là thiếu niên hư kia đã đi tìm đại phu rồi, nhưng mà, đại phu chỉ có thể chẩn đoán được có thứ gì mắc trong cuống họng, căn bản không chẩn đoán được bị trúng độc hay do người kê đơn.