Chương 19: Cuộc sống năm năm sau [ Nam Cung Mị ]

Kinh thành, phồn hoa đô hội, trong nháy mắt đã năm năm trôi qua.

Nam Cung Mị lúc này đang ở tửu lâu lớn nhất kinh thành, Hồi Hương lâu.

Nam Cung Mị ngồi dựa vào cửa sổ, hôm nay, chỉ còn đúng hai tháng nữa là đến sinh nhật mười lăm tuổi của hắn, cũng là sinh nhật mười tuổi của Hoàng Phủ Nghi.

Chỉ có điều, Nam Cung Mị giờ này đang ngồi đây, còn Hoàng Phủ Nghi lại không ở bên cạnh hắn, nàng lưu lạc nơi nào, tâm hắn dường như từ lâu cũng đi lạc mất rồi.

“Mị, tìm ta đến có chuyện gì vậy??”

Một nam tử nho nhã ngồi xuống phía đối diện với Nam Cung Mị lên tiếng.

“Lưu, có tin tức của nàng không?”

Nam Cung Mị hỏi.

“Ai? Hoàng Phủ Nghi à?”

Nam Cung Lưu biết rõ còn cố hỏi.

Nam Cung Mị cười nhạt nhìn Nam Cung Lưu, nói:

“Lưu, có phải huynh từ lâu chưa cùng ta luyện võ, nóng ruột muốn thử à?”

Thanh âm nhẹ nhàng tựa như tiếng lông hồng. Nhưng mà với Nam Cung Lưu thì lại như tiếng ma quỷ vậy.

“Ha ha, chỉ đùa một chút, nhưng nói đi nói lại, đệ đã tìm Hoàng Phủ Nghi năm năm, một chút tin tức cũng không có, Hoàng Phủ Nghi rốt cuộc còn sống trên thế gian này hay không đệ cũng không biết, tìm một người không biết sống chết ra sao như thể mò kim đáy biển, hoàn toàn vô vọng. Mị, thôi bỏ đi.”

Nam Cung Lưu nhìn ‘Phong Lưu Vương gia’, mà trong chốn giang hồ còn được gọi là ‘Tà Mị Diêm Vương’ – danh xưng của Nam Cung Mị, vì một Hoàng Phủ Nghi mà thành như vậy, hắn cảm thấy không đáng.

“Lưu, huynh quản quá nhiều.”

Nam Cung Mị đứng dậy, đôi mắt hoa đào vẫn cười nhạt, mà trong hơi thở đã hiện lên vẻ nguy hiểm.

Nam Cung Mị xoay người rời đi, được vài bước liền đứng lại, nói:

“Lưu, đệ biết huynh muốn tốt cho đệ, nhưng, vì Nghi Nhi, đệ cho rằng rất đáng.”

Nói xong, Nam Cung Mị cũng không quay đầu lại, bước đi.

Nam Cung Lưu nhìn thân ảnh màu đỏ đi xa dần, trong mắt vô cùng lo lắng.

Nam Cung Lưu hắn thân là đương kim Thái Tử, nhưng với Nam Cung Mị tình thân như thủ túc. Mấy năm nay, hắn nhìn Nam Cung Mị từng chút lại từng chút một suy sụp, nhưng lại không thể làm được gì.

Năm năm vừa qua Nam Cung Mị đã giúp Nam Cung Vĩ không ít, nhưng trong mắt mọi người, hắn là Phong Lưu Vương gia, thường qua lại chốn ăn chơi hoa nguyệt. Trong Vương phủ của hắn cũng có không ít thị thϊếp, nhưng các nàng đều có bộ dạng giống Hoàng Phủ Nghi.

Nam Cung Lưu từng xem qua bức họa Nam Cung Mị vẽ Hoàng Phủ Nghi, chỉ có điều đều là Hoàng Phủ Nghi lúc bốn tuổi trở về trước, những thị thϊếp này, đều là Nam Cung Mị tưởng tượng ra dáng vẻ của Hoàng Phủ Nghi sau này mà tìm về, có điều Nam Cung Mị chưa từng sủng hạnh một ai.

Nam Cung Lưu thở dài, đứng dậy đi ra ngoài tửu lâu, hắn hiện tại đối Hoàng Phủ Nghi cũng rất hiếu kỳ, người có thể làm cho Nam Cung Mị nhớ mãi không quên, nhất định phải rất đặc biệt a.

Nam Cung Lưu một thân áo trắng, trên mặt lộ vẻ cười ôn hòa, thân là Thái Tử, trước giờ luôn giữ hình ảnh tốt đẹp trong mắt bách tính, bởi vậy, trên mặt Nam Cung Lưu lúc nào cũng là nụ cười ‘ôn hòa’. Thế nhưng, nụ cười của Nam Cung Lưu dường như đều là dùng để khiến cho người khác nhìn không ra suy nghĩ thực của hắn. Những người như thế cũng là những người thường làm cho người ta khó lòng phòng bị nhất.

Nam Cung Lưu ngẩng đầu nhìn vầng dương trên bầu trời, thật chói mắt, nghĩ thầm:

‘Còn có hai tháng nữa là đến sinh nhật mười năm tuổi của Mị. Mười lăm tuổi? A, nếu không phải ta biết Mị còn chưa đến sinh nhật mười lăm tuổi, chỉ sợ còn tưởng rằng đệ ấy phải đến hai mươi tuổi. Đệ ấy còn nhỏ hơn ta hai tuổi cơ mà. Nhưng người này, tâm trí rõ ràng là cao thâm hơn rất nhiều người.

Cái tên Mị này, lúc trước vừa học võ trở về, nghe được tin một nhà Khắc Thân Vương bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, thế mà đệ ấy đến một giọt nước mắt cũng không rơi. Ta đã nghĩ đệ ấy là loại động vật máu lạnh, chẳng ngờ chính đệ ấy lại là người sáng lập Mị Nghi lâu, giờ đây đã trở thành bang sát thủ đứng đầu trong chốn giang hồ. Đệ ấy, hẳn là muốn báo thù đi.’