Chương 18: Nam cung mị trở về

Nam Cung Mị đứng trên đại điện, nhìn Nam Cung Vĩ. Lạnh lùng nói:

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Nam Cung Vĩ nhìn nam tử trước mặt, trong lòng chỉ có áy náy, chột dạ mở miệng nói:

“Một nhà Khắc Hoàng thúc, bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, cả nhà chỉ có mình con tránh được một kiếp.”

Cả người Nam Cung Mị run lên.

“Còn Nghi Nhi?”

“Nha đầu Nghi Nhi không rõ tung tích.”

“Nha đầu Nghi Nhi kia nếu như bị người gϊếŧ chết, nhưng mà không thấy thi thể của nàng trong Vương phủ, nếu như chạy ra ngoài, thì nàng một cô nương yếu đuối, cũng không có cách nào sống sót.”

Nam Cung Vĩ lén nhìn Nam Cung Mị một cái.

“Tại sao? Tại sao nhóm sát thủ kia lại làm như vậy?”

Nam Cung Mị lạnh lùng nói.

Thật ra thì, hắn đã đoán được, nhưng mà vẫn muốn nghe chính miệng Nam Cung Vĩ thừa nhận.

“Bởi vì hai khối lệnh bài đó.”

Nam Cung Vĩ nói.

“Lệnh bài? Bởi vì hai khối lệnh bài mà phải để lại trên dưới ba trăm sinh mạng trong phủ của ta, đáng giá không?”

Nam Cung Mị hỏi Nam Cung Vĩ.

“Ả?”

Có lẽ không nghĩ tới Nam Cung Mị sẽ hỏi như vậy, Nam Cung Vĩ nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Hai khối lệnh bài liên quan tới giang sơn của hắn, mà mấy trăm nhân mạng của Vương phủ, đây là muốn hắn trả lời như thế nào cho phải. Do dư một lúc lâu, Nam Cung Vĩ mở miệng nói:

“Mị Nhi, là thúc thúc có lỗi với con.”

“Được, ta chấp nhận, không còn chuyện gì phải nói nữa, ta đi xuống trước.”

Mỗi một bước của Nam Cung Mị đều rất khó khăn, rất nặng nề.

Thời gian ba năm, Nam Cung Mị có được một thân võ công khuynh thành đáng kiêu ngạo, nhưng mà, hắn lại mất đi người nhà, còn có, Hoàng Phủ Nghi.

“Mị Nhi, đợi một chút.”

Nam Cung Vĩ nói to.

“Có chuyện gì?”

Nam Cung Mị đưa lưng về phía Nam Cung Vĩ, lãnh đạm nói.

“Mị Nhi, là ta có lỗi với con. Cao công công, soạn chỉ.”

“Hoàng Thượng.”

Cao công công đi tới trước mặt Nam Cung Vĩ, chuẩn bị xong giấy và bút mực, cầm bút lên nói:

“Hoàng Thượng, bắt đầu được rồi.”

“Một nhà Khắc Thân Vương bị kẻ gian sát hại, lưu lại Nam Cung Mị, phong làm Mị Vương gia, cũng miễn lễ quỳ lạy.”

Thánh chỉ soạn xong, Nam Cung Vĩ đóng dấu, nói:

“Mị Nhi, có vừa ý con hay không?”

Nam Cung Mị xoay người, nhìn long bào của Nam Cung Vĩ, vốn là tráng niên chính trực, nhưng tóc mai đã bạc, hắn, cũng rất áy náy đi.

“Ta tiếp nhận, nhưng mà, sau này hành vi của ta, không cho phép ngươi giới hạn.”

“Mị Nhi, chỉ cần con không làm hại đất nước, ta tuyệt đối không quấy rầy.”

Nam Cung Vĩ vui mừng mở miệng.

Nam Cung Mị liếc nhìn Nam Cung Vĩ, nhàn nhạt mở miệng nói:

“Ta còn muốn ở phủ Khắc Thân Vương, không cần phủ đệ khác.”

Giọng nói của Nam Cung Mị vô cùng bình thản, nhưng mà, ai cũng có thể nghe ra sự bi thương trong đó.

“Được, ta đáp ứng con.”

Nam Cung Vĩ mở miệng nói.

Thân hình Nam Cung Mị nhoáng một cái, liền biến mất.

Nam Cung Vĩ thở dài nói:

“Mị Nhi có võ công cao cường như vậy, ta cũng không cần lo lắng hắn, chẳng qua là, nha đầu Nghi Nhi, ta thật sự là có lỗi với nàng a, điều bây giờ ta có thể giúp nàng làm chỉ có giúp nàng chiếu cố tốt Nam Cung Mị thôi.”

Nam Cung Mị đứng ở trong Vương phủ, sự kiện kia đã qua một tháng, trong Vương phủ cũng đã quét dọn qua, nhưng mà Nam Cung Mị vẫn còn ngửi thấy được mùi máu tươi còn lại nhàn nhạt.

“Nghi Nhi.”

Nam Cung Mị lẩm bẩm nói.

Nam Cung Mị bây giờ mới có mười tuổi, Hoàng Phủ Nghi năm tuổi, nhưng mà, trên lưng bọn họ đều mang gánh nặng báo thù, mối thù này, đối với bọn họ mà nói, quá nặng nề.