Chương 89: Thần y Phương Đao Lăng ngạo mạn.

Rất rõ ràng, mới vừa rồi Phương Đao Lăng còn ngạo mạn, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, lập tức sắc mặt liền tốt hơn nhiều.

Cố Cẩm Nguyên mím môi cười, nàng nhìn thấy tiên sinh của mình, cũng rất vui mừng.

“Tiên sinh, thời gian trước ta đã tới kinh thành tìm phụ thân của ta, hôm nay gả vào Đông cung.”

Gả vào Đông cung?

Phương Đao Lăng kinh ngạc nhìn Thái tử một chút, lại nhìn Cố Cẩm Nguyên một chút, cuối cùng nghiêm mặt nói: “Ngươi gả cho tiểu tử này?”

Mặc dù đã tách ra rất nhiều năm, nhưng Cố Cẩm Nguyên vẫn là đệ tử không kí danh mà Phương Đao Lăng duy nhất hết lòng dạy dỗ, hắn đối với Cố Cẩm Nguyên giống như hài tử nhà mình, chưa từng nghĩ, mới mấy năm không thấy, hài tử đã lập gia đình, còn gả cho người gì mà Thái tử trước mặt này!

Hắn không thích những thứ hoàng thân quốc thích này, cũng không thích những người làm quan!

Trên mặt Cố Cẩm Nguyên càng đỏ, nàng mím môi cười, gật đầu nói: “Đúng, tiên sinh, đây là Thái tử điện hạ.”

Thái tử nghe vậy, tiến lên chắp tay: “Thái tử phi đã từng là môn hạ của Phương tiên sinh, bàn về bối phận, bổn cung cũng nên gọi tiên sinh là vi sư, Phương tiên sinh xin nhận của bổn cung một lạy.”

Phương Đao Lăng nhíu mày, quan sát Thái tử, hiển nhiên là có chút không phản ứng kịp, thế nào đệ tử của hắn nhanh như vậy đã lập gia đình rồi?

Lúc này Cố Cẩm Nguyên lại vội vàng cười nói: “Tiên sinh, năm đó người kê phương thuốc này cho Nhị điện hạ, cho dù phương thuốc này có phải bị người khác đổi hay không, người ngoài truyền đi, chỉ nói là, Nhị điện hạ uống thuốc của Phương tiên sinh nhiều năm chưa từng có hiệu quả, chẳng phải sẽ làm hư danh tiếng của tiên sinh sao.”

Phương Đao Lăng nghĩ, giống như để ý tới, nhất thời giận tím mặt: “Buồn cười, rốt cuộc là người nào đã đổi thuốc của ta.”

Cố Cẩm Nguyên cười: “Rốt cuộc là ai đã đổi thuốc của tiên sinh, trong cung sẽ điều tra, đến lúc đó sẽ cho tiên sinh một công đạo, nhưng bây giờ chuyện thanh danh là chuyện quan trong, nếu bị phá hủy lại là chuyện nhỏ, cho nên theo Cẩm Nguyên thấy, tiên sinh có thể viết phương thuốc năm đó xuống, xin ngự y làm chứng, như vậy, cho dù Nhị hoàng tử uống nhiều năm không thấy tốt, cũng không liên quan gì đến tiên sinh.”

Cố Cẩm Nguyên vừa nói xong, Hàn Thục phi dẫn đầu thở ra một hơi, bà ta nhìn thằng vào Phương Đao Lăng, mong đợi hắn có thể đáp ứng.

Phương Đao Lăng trầm ngâm hồi lâu, thật ra thì hắn hiểu ý của Cố Cẩm Nguyên, chính là nàng muốn mình viết ra phương thuốc.

Nhưng bây giờ nàng nói cũng có lý, mình ở nơi này tức giận nhất thời, quay đầu lại còn làm hư danh tiếng của mình.

Cuối cùng cũng gật đầu: “Ngươi nói rất có đạo lý, vậy thì làm như vậy đi.”

Mọi người thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.

bên Hàn Thục phi nhìn tình cảnh này một phen, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù như thế nào, có thể có phương thuốc mới, như vậy thân thể nhi tử của bà ta được cứu rồi.

*********

Phương Đao Lăng rất nhanh viết ra phương thuốc, mà lúc này Hoàng thượng cũng mời mấy vị thủ lĩnh Thái y viện tới đây ngay trong đêm.

Khi hai phương thuốc được đặt chung một chỗ, mọi người lần nữa chẩn mạch cho Nhị hoàng tử.

Sau khi mấy ngự y thương lượng một chút, liền đưa ra kết luận, mặc dù hai phương thuốc nhìn giống nhau, nhưng lượng thuốc lại có khác biệt rất nhỏ, nhưng chính sự khác biệt này, dược tính lại có bất đồng rất lớn.

Mấy vị ngự y khen ngợi Phương Đao Lăng, liên tiếp cảm khái phương thuốc cao minh, bội phục sát đất.

Phương Đao Lăng ruốt râu quai nón của mình, có chut đắc ý.

Hàn Thục phi trước mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Cảm tình nhiều năm như vậy, mỗi ngày bà ta đều không ngừng cho nhi tử uống thuốc, chưa bao giờ dám lười biếng, kết quả là dùng một phương thuốc giả?

Rốt cuộc ai là người thay xà đổi cột!

Hoàng thượng nghe vậy dĩ nhiên là giận dữ, liền sai người điều tra dủ loại năm đó, lại hỏi Thái tử vì sao biết.

Thái tử không muốn nói ra Cố Cẩm Nguyên, chỉ nói trong lúc vô tình đi đến chỗ Nhị hoàng tử, thấy phương thuốc, liền cầm đi cho một đại phu quen biết nhìn, người nọ lại nói phương thuốc này không đúng, nên trong lòng sinh nghi.

Nhị hoàng tử nghe Thái tử nói vậy, biết là hắn từ chối, cũng không nói ra sự thật.

Chẳng qua Thái tử vì quan tâm thân thể của mình mới tìm kiếm vất vả, thậm chí suýt nữa bị mẫu phi của mình oan uổng, dĩ nhiên hắn hiểu, hôm nay hắn liều lĩnh nói ái này, dĩ nhiên là có nỗi khổ tâm của riêng hắn.

Nỗi khổ tâm là gì?

Ánh mắt Nhị hoàng tử rơi ở trên người Cố Cẩm Nguyên.

Nàng là đệ tử của Phương Đao Lăng, cũng hiểu được y thuật, là nàng trong lúc vô tình biết, nên nói cho Thái tử?

Qua một hồi lâu, cuối cùng Hàn Thục phi cũng phản ứng lại, đầu tiên là trịnh trọng bước tới, cảm ơn Phương Đao Lăng, sau có nhìn Cố Cẩm Nguyên và Thái tử, do dự một chút.

Hoàng thượng mặt trầm như nước: “Thục phi, ngươi không biết lòng tốt của người khác, vô duyên vô cớ đại náo Đông cung, hôm nay đã biết sai chưa?”

Hàn Thục phi cắn răng vang lên răng rắc, một lúc lâu sau, trong lúc bất chợt, tiến lên cúi đầu với Thái tử.

“Ta sai lầm rồi, đều là ta sai rồi.”

Thì ra Thái tử nói đúng, là Thái tử phát hiện thuốc của nhi tử mình có vấn đề nên mới cho ngừng, kết quả mình lại chạy tới cãi lộn, làm oan uổng người ta.

Nhớ tới mình làm chuyện hoang đường, Hàn Thục phi xấu hổ đến gần như khồn có mặt mũi nào gặp người khác.

Cố Cẩm Nguyên ngược lại không nói gì, vẻ mặt thản nhiên, dù sao nàng cũng không trông cậy được Hàn Thục phi cảm kích mình.

Thái tử cũng nói: “Thục phi nương nương, nương nương cần phải biết, Nhị hoàng tử là hoàng huynh của bổn cung, phụ hoàng chỉ có bốn nhi tử, hôm nay chỉ có ta và Nhị hoàng tử là trưởng thành, huynh đệ hai người chúng ta tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, ta làm cái này, là vì Nhị hoàng huynh.”

Nói cách khác, không phải vì ngươi.

Hàn Thục phi cúi đầu, xấu hổ đầy mặt, gần như không đất dung thân, gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, Thái tử nói đúng.”

****

Hàn Thục phi đại náo cung đình, theo quỷ củ, Thục phi hạ xuống làm Thục tần, phạt nguyệt tiễn một năm, đồng thời khiến nàng xin tội với Thái tử và Thái tử phi, đã như thế, trong lòng Hoàng thượng vẫn không vui, kể từ sau đó liền xa bà ta, không bao giờ bước chân vào trong cung bà ta nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, người người đều biết Hàn Thục tần thất sủng, dĩ nhiên là âm thầm cười nhạo.

Tuy nói là nổi nóng vì nhi tử, nhưng Thái tử là Thái tử, há có thể để ngươi tùy ý mạo phạm?

Hôm nay chẳng qua chỉ cách chức làm tần, nghe nói đều do Thái tử và Thái tử phi cầu xin tha thứ, lại lưu chút mặt mũi cho Nhị hoàng tử, bằng không có thể trực tiếp biếm vào lãnh cung.

Sau khi Phương Đao Lăng viết phương thuốc ra lần nữa, vốn lập tức muốn rời đi, nhưng Cố Cẩm Nguyên không ngừng giữ lại, rốt cuộc vẫn lưu lại mấy ngày.

Phương Đao Lăng lưu lại, thật ra thì cường điệu nói muốn muốn ở lại xem xét nữ tế của đệ tử hắn, một Thái tử, sau này muốn đăng cơ làm đế, chẳng lẽ khi dễ đệ tử của mình sao?

Vì cái này, tất nhiên Thái tử tận tâm chiêu đãi Phương Đao Lăng, còn tự tay pha trà cho Phương Đao Lăng.

Sau mấy lần điểm trà, Phương Đao Lăng hài lòng.

Hắn kéo tay áo Cố Cẩm Nguyên, lặng lẽ nói: “Cẩm Nguyên, nữ tế này cũng không tệ lắm, kỹ năng pha trà của hắn, có thể nói là tuyệt nhất.”

Lúc ấy Cố Cẩm Nguyên nghi ngờ: “Sau đó thì sao?”

Ý của tiên sinh, lấy pha trà đến xem nhân phẩm sao?

Vậy mà Phương Đao Lăng chỉ gật đầu, hài lòng nói: “Trà uống rất ngon.”

Cố Cẩm Nguyên: “...”

Phương Đao Lăng cảm khái: “Hảo hảo đi theo Thái tử này sống qua ngày, sau này để hắn pha trà, ngươi có thể hưởng thụ.”

Cố Cẩm Nguyên không có lời nào để nói, chỉ có thể hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu một cái.

Nhất thời lại cảm thấy, thường ngày ở Lũng Tây, tiên sinh không uống trà, thật sự là ủy khuất lão nhân gia ông mà.

Kế tiếp, Thái tử lại phụng bồi Phương Đao Lăng đánh cờ, như thế qua mấy ngày, Phương Đao Lăng khen Thái tử, lần nữa len lén nói với Cố Cẩm Nguyên: “Ngươi tìm vị hôn phu, thật là thượng phẩm!”

Khuyết điểm duy nhất chính của hắn là Thái tử, sau này muốn làm Hoàng đế, nếu không có thể đi theo hắn cùng nhau học y thật tốt.

Cố Cẩm Nguyên nghe đến đây, hoàn toàn không muốn nói gì, nàng chỉ có thể mỉm cười.

Mà Thái tử và Phương Đao Lăng sau khi bỏ qua trở ngại vai vế, lại xin hắn chẩn mạch cho phụ hoàng mình, thậm chí là Hoàng hậu, Phương Đao Lăng tài năng lớn, phát hiện Hoàng thượng có chứng bệnh thể hư, mở ra phương thuốc điều lý, sau đó là Hoàng hậu.

Về phần Hàn Thục tần, mặc dù bị giáng chức, cũng mất mặt xấu hổ, rơi vào kết quả người người chê cười, nhưng mấy ngày nay nhi tử dùng thuốc của Phương Đao Lăng, rõ ràng khí sắc khá hơn một chút, bà ta đã vô cùng cảm kích, mỗi lần đều ở nơi niệm phật khóc, nói mình sau khi chêt không cần siêu sinh, muốn để cho thân thể nhi tử tốt.

Như thế dĩ nhiên là tất cả đều vui vẻ, không có ai không hài lòng.

Chỉ trừ Hoàng thái hậu.

Nhưng trong lòng Hoàng thái hậu vẫn khó chịu.

Kể từ khi Thái tử nói ra phương thuốc kia có vấn đề, từ sau khi Phương Đao Lăng tới, bà ta vẫn không nói lời nào, mà đám người Hoàng thượng Hoàng hậu, giống như hoàn toàn không để mắt đến bà ta.

Đợi đến sau khi phương thuốc đổi xong, Phương Đao Lăng lại điều lý thân thể cho Hoàng thượng Hoàng hậu, cho nên không ai nhớ tới Hoàng Thái hậu.

Bà ta là Hoàng thái hậu, chẳng lẽ nhi tử Hoàng thượng không nên kính bà ta trước sao?

Bà ta cũng không lạ gì phương thuốc đó, nhưng những người này hoàn toàn không để một vị lão nhân đứng đầu hậu cung như bà ta vào trong mắt.

Dĩ nhiên trong lòng Hoàng Thái hậu không cách nào sung sướиɠ, cũng không hoàn toàn là vì vậy, hơn nữa là bởi vì Thái tử.

Bà ta cảm thấy, cặp mắt đen kia cất giấu một tia sắc bén, giống như có thể nhìn thấu tất cả.

Rốt cuộc làm thế nào hắn phát hiện thuốc của Nhị hoàng tử có vấn đề, rốt cuộc hắn biết bao nhiêu?

Bọn họ tra chuyện phương thuốc này, có thể tra đến trên đầu mình không?

Điều này làm cho Hoàng thái hậu nheo lại ánh mắt, đầu ngón tay nhăn nheo thon dài, gõ nhẹ trên mặt bàn.

***

Sau khi Phương Đao Lăng đi, Thái tử dành ra chút thời gian tới gặp Hoàng thượng, bẩm báo những gì mình điều tra gần đây cho người nghe.

Hoàng thựng nghe xong, ánh mắt nheo lại.

“Thật sự là nàng?” Hoàng thượng có chút khó thở hít sâu một hơi.

Hôm nay Thái tử tra được, chính là Trần ma ma bên cạnh Hàn Thục phi, nhưng vị ma ma kia, năm đó là cung nhân phục vụ bên cạnh Thái hậu, sai lại bởi vì tâm cung Hàn Thục phi thiếu người, mới được an trí ở trong tẩm cung của Hàn Thục phi.

Sau vị Trần ma ma vẫn ở trong cung Hàn Thục phi, giúp đỡ xử lý mọi chuyện, cũng giúp đỡ chiếu cố Nhị hoàng tử.

Thậm chí những năm này, thân thể Nhị hoàng tủ cũng quan tâm nhiều, người người đều nói có Trần ma ma trong tẩm cung Hàn Thục phi là một may mắn.

“Phụ hoàng cảm thấy, trừ nàng, còn có thể là ai?” Thái tử hỏi ngược lại.

Hoàng thượng trầm mặc, một lúc lâu không lên tiếng.

Hoàng thái hậu có ơn với ông, sau khi mẫu thân ông qua đời, nuôi dưỡng ông lớn lên.

Ông biết những năm nay tính tình Hoàng thái hậu càng ngày càng cổ quái, nhưng ông vẫn cảm thấy mình có thể dễ dàng tha thứ.

Dù sao đối với một lão nhân như vậy, tính tình có kỳ la một chút cũng là chuyện bình thường.

Thậm chí ở trong triều, ông đới với mẫu tộc Trần gia của Thái hậu vẫn lưu lại vài phần tình cảm, đặc biệt là gần đây, vốn Trần Trung Nam đã muốn lui chức Tả tướng, nhưng ông vẫn cho hắn giữ lại chức vụ kia, cùng vì Trần gia giữ lại chút mặt mũi.

Nhưng nếu Hoàng thái hậu muốn hại con hắn, đó chính là một chuyện khác.

Thái tử nhì phụ hoàng của mình.

Hắn biết phụ hoàng của mình là người trọng tình nghĩa, cũng biết ông đối đãi với Hoàng thái hậu giống như mẫu thân ruột thịt của mình.

Nhưng có phải ruột thịt hay không, thì không phải là ruột thịt.

Phụ hoàng cần phải ý thức được điểm này.

Có lẽ tất cả đều bắt đầu từ Trần ma ma đi.

“Phụ hoàng thấy nên xử trí Trần ma ma thế nào?” Thái tử rũ mắt xuống, bình tĩnh ung dung hỏi phụ hoàng mình như vậy.

“Nên làm gì thì làm đi.” Hoàng thượng nhắm hai mắt lại, lần nữa buông tiếng thở dài: “Theo quy củ, sau khi xử lý xong, đưa qua chỗ Hoàng thái hậu.”

Thái tử nghe vậy, gật đầu nói: “Dạ.”

Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, đây là gϊếŧ gà.

Đưa Trần ma ma đến chỗ Thái hậu, đây là dọa khỉ.

Xem ra mặc dù Hoàng thượng coi Hoàng thái hậu là mẹ, nhưng đối với ông mà nói, nhi tử ruột dù sao vẫn quan trọng hơn.

Chỉ cần phụ hoàng có ý nghĩ này, vậy kế tiếp chuyện hắn muốn làm, phụ hoàng sẽ không đến nỗi chịu quá nhiều đả kích.