Chương 90: Tiệc tất niên

Xử lý Trần ma ma, có thể để cho nhi tử mình xử lý, nhưng chỗ Hàn Thục phi, cũng không thể bỏ qua dễ dàng được.

Trong lòng Hoàng thượng hiểu rõ, Hàn Thục phi vẫn mơ ước trong lòng vị trí Thái tử, cũng may Nhị hoàng tử trời sinh tính tình đơn bạc, bằng không giữa hai nhi tử, sớm đã sinh ra tranh cãi.

Lần này, Hàn Thục phi đại náo Đông cung, cuối cùng lại phát hiện Thái tử vì muốn tốt cho Nhị hoàng tử, cũng coi như một bài học.

Hôm nay ông phạt nặng Hàn Thục phi, giáng xuống làm Hàn Thục tần, dĩ nhiên biết làm vậy sẽ tổn hại mặt mũi nhi tử của mình, nhưng đây cũng là quyền hành mà ông có thể làm.

Trừ lần đó ra, ông còn sai người đưa một ít đồ đến chỗ Hàn Thục tần, dụng ý này mọi người đều hiểu, bắt đầu từ bây giờ sẽ không đến chỗ Hàn Thục tần nữa. Mặc dù Hàn Thục tần không vào lãnh cung, nhưng hoàn toàn bị Hoàng thượng lạnh nhạt.

Hàn Thục tần bị đả kích, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ.

Hôm nay Nhị hoàng tử bắt đầu uống thuốc lại, Hàn Thục tần mỗi ngày đều nhìn con mình uống thuốc, chỉ có tận mắt nhìn thấy Nhị hoàng tử uống xong thuốc mới coi như yên tâm.

Mắt thấy thân thể Nhị hoàng tử giống như có chuyển biến tốt hơn, trong lòng bà ta cũng chậm chạm an ổn.

Bà ta có dã tâm, muốn cho Nhị hoàng tử có một ngày đăng cơ làm đế, thế nhưng trước tiên Nhị hoàng tử phải sống được đã.

Khi nghe nói mỗi ngày Nhị hoàng tử đều uống thuốc ăn mòn thân thể, bà ta gần như bị dọa sợ đến cả người không còn sức lực.

Hôm nay thoạt nhìn thân thể nhi tử mình tốt hơn, bà ta cũng không muốn so đo nhiều như vậy, chỉ cần nhi tử mình sống tốt, so với tất cả đều mạnh hơn.

Bà ta đóng cửa suy nghĩ xong, liền tự mình đến xin tội với Thái tử và Cố Cẩm Nguyên, lại trịnh trọng cảm ơn Thái tử.

Ai ngờ sau khi cảm ơn Thái tử, Thái tử lại mang người tới bắt người.

Là bắt Trần ma ma.

Dĩ nhiên là Trần ma ma chết cũng không nhận, khóc kêu oan uổng, Hàn thục tần cũng kinh hãi, làm sao có thể chứ, Trần ma ma đã phục vụ bên cạnh bà ta nhiều năm như vậy, nhất mực trung thành.

Nhưng nếu Thái tử đã ra tay bắt người, dĩ nhiên là có chứng cứ, sau khi lấy chứng cứ ra, Trần ma ma yên lặng tại chỗ, nhận.

Nhưng Trần ma ma lại cắn lưỡi tự vẫn.

Thái tử lập tức sai người cứu Trần ma ma, nhưng đã trễ.

Trần ma ma sợ tội tự sát, Thái tử không nói lời nào, trực tiếp đưa Hàn Thục tần đi mời Hoàng thái hậu nên xử lý thi thể Trần ma ma như thế nào.

Hoàng thái hậu giận dữ: “Chuyện này có liên quan gì đến ta đâu!” Thái tử cười lạnh, không nói gì liền đi ra.

Nhưng Hàn Thục tần trợn tròn mắt.

Tại sao Trần ma ma lại hại mình như vậy? Rốt cuộc ai là người sai khiến Trần ma ma?

Trần ma ma sợ tội tự sát, tất nhiên là không muốn hoặc không dám khai người đứng sau lưng ra.

Giờ khắc này, Hàn Thục tần không dám suy nghĩ nhiều, vừa nghĩ tới, sau lưng lạnh cả người, da đầu tê dại.

Là ai có thể không tiếng động đổi phương thuốc của mình?

Trước mặt Hàn Thục tần hiện ra một ánh mắt, mí mắt hơi híp lại, từ trên cao nhìn bà ta.

Là Hoàng thái hậu...?

Hàn Thục tần nghĩ tới đây, tay không khỏi run rẩy.

Bà ta vẫn phòng bị Thái tử, đối với Cố Cẩm Nguyên cũng là nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt, luôn là hận không khiến bọn họ tìm chết.

Bà ta muốn nhi tử của bà ta đăng cơ đế vị, cho nên chỉ có thể dựa vào Hoàng thái hậu, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng chỉ là chỗ dựa phía sau.

Nhưng Thái hậu lại muốn mạng nhi tử của mình?

Tay Hàn Thục tần run run, suy nghĩ đủ loại, nhất thời cả người đều phát run.

Bà ta coi hổ là bạn, bà ta nghĩ dựa vào Hoàng thái hậu để nhi tử mình lấy được ngôi vị hoàng đế, kết quả Hoàng thái hậu lại hạ độc thủ với nhi tử của mình?

Ngược lại người mình vẫn âm thầm đề phóng, lại cứu tính mạng nhi tử mình?

Hàn Thục tần suy nghĩ chuyện này một chút, đã cảm thấy, bà ta giống như không biết mình đã làm những gì trong mấy năm nay, quá ngu ngốc.

Quá ngu!

***

Chuyện của Hàn Thục tần và Nhị hoàng tử ở trong cung rất nhanh truyền ra ngoài.

Vì cái này, dĩ nhiên là Hồ Chỉ Vân bất mãn, hôm nay Hồ gia bị chèn ép trong triều, ngày càng lụn bại, ca ca của bà ta Hồ đại tướng quân vì thế cũng bất mãn, mà Cố Du Chính là không dễ dàng tha thứ cho bà ta.

Hồ Chỉ Vân nghĩ đến đây, càng thêm tức giận, Cố Du Chính này đúng là qua cầu rút ván mà.

Nhưng chuyện tới lúc này, nhược điểm đều ở trong tay Cố Du Chính, mình có thể làm thế nào?

Huống hồ nữ nhi của Cố Du Chính nay đã là Thái tử phi cao quý, bà ta muốn dùng cách gì cũng không thể rồi.

Làm sao có thể đi đối phó với một Thái tử phi?

Hết lần này tới lần khác Thái tử đối với vị Thái tử phi này đều nhất mực cưng chiều!

Hồ Chỉ Vân phát tiết mọi oán giận này lên trên người Cố Lan Phức.

Cố Lan Phức cũng rất bất đắc dĩ, nàng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không may, tại sao Cố Cẩm Nguyên không bị Thái tử lạnh nhạt giống mình đời trước.

Nàng ta vắt hết óc suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì Cố Cẩm Nguyên có thủ đoạn đặc biệt gì, có thể quyến rũ Thái tử?

Nàng ta lại nghĩ tới đời trước Nhị hoàng tử và Cố Cẩm Nguyên ân ái, càng khẳng định điểm này.

Điều này làm cho nàng ta cảm thấy nóng nảy, cũng cảm thấy phiền lòng, bất đắc dĩ, chỉ có thể càng thêm cẩn thận tự nuôi dưỡng mị điệp của mình.

Thật ra thì Cố Cẩm Nguyên như thế nào nàng ta không cần lo lắng, đối với nàng ta mà nói, quan trọng nhất là phải gả cho Nhị hoàng tử, chỉ muốn gả cho Nhị hoàng tử, nàng ta trông coi Cố Cẩm Nguyên như thế nào, chỉ cần nàng ta làm Hoàng hậu, tất cả đều không phải nằm ở trong lòng bàn tay của nàng ta sao.

Nhưng làm Hoàng hậu thế nào đây?

Cố Lan Phức nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lần nữa vào cung dò xét một chút.

Nhưng ai ngờ, lại nghe nói Hàn Thục tần đóng cửa không tiếp khách, này khiến cho Cố Lan Phức kinh ngạc không thôi, nhất thời tâm thần hoảng hốt, không khỏi suy nghĩ nhiều.

Mà ngay sau đó, nàng ta lại nghe nói, láng máng nghe nói cửa hôn sự này sợ là chưa chắc chắn, Hoàng thượng không vui với nàng ta.

Cố Lan Phức kinh hãi, đây không phải chuyện đùa, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nàng ta liền nhớ tới giấc mộng đó.

Không được, nhất định không thể như vậy, nàng ta phải nghĩ cách.

Nghĩ đến đây, nàng ta nắm chặt mị điệp trong tay, nhìn con bướm xinh đẹp như đang nhảy múa, nàng ta nghĩ tới một biện pháp.

***

Mấy ngày nay, trong cung rõ ràng thái bình hơn nhiều, Hoàng thái hậu thoạt nhìn tinh thần không tốt, vẫn buồn bực không muốn gặp khách, nghe nói mỗi ngày đều đến từ đường ăn chay niệm phật, mà Hàn Thục tần đóng cửa chịu phạt, trong cung thanh tịnh hơn.

Nhưng Thái tử lại bận rộn hơn so với ngày thường.

Kể từ sau khi vào đông, biên cương phương bắc, bởi vì man tộc Bắc Địch trong ngày đông lương thực thiếu thốn, liền mỗi ngày đều quấy rầy biên cảnh, theo đó một tháng, chiến báo từ biến cương không ngừng truyền đến, xung đột lớn nhỏ vài chục lần, thậm chí còn chết một ít.

Thật ra xung đột biên cương là chuyện thường gặp, đều là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.

Đương kinh thánh thượng tính tình vị tha, cũng không nguyện ý khởi binh, lao dân thương tài, đến lúc đó chịu khổ đều là lê dân bách tính.

Nhưng Thái tử cẩn thận xem qua tấu chương tướng lĩnh thủ biên cương đưa tới, phát hiện lần này cũng không phải bình thường, quốc vương Bắc Địch giốn như tự mình mang nhân mã đến biên cương, hơn nữa còn có lòng xâm chiếm.

Sau khi Thái tử nhắc nhở, Hoàng thượng cũng cảm thấy chuyện này không thể phớt lờ, liền triệu đại thần tâm phúc vào thương nghị, bắt đầu kiểm tra quốc khố chuẩn bị lương thảo, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Cố Cẩm Nguyên không có việc gì liền đi đến chỗ Hoàng hậu, hoặc giúp đỡ xử lý chuyện hậu cung, hoặc ngồi chơi nói chuyện, quan hệ ngược lại rất tốt.

Tính tình Hoàng hậu rất tốt, lại có lòng lôi kéo Thái tử và Cố Cẩm Nguyên, thêm chuyện Hoàng Thái hậu lần trước, Cố Cẩm Nguyên bảo vệ bà, càng khiến cho bà cảm động, trong lòng thật coi Cố Cẩm Nguyên làm con dâu thậm chí là đối đãi như nữ nhi, quan hệ rất thân thiết.

Một ngày này, gần đến hết năm, Cố Cẩm Nguyên phụng bồi Hoàng hậu tự mình rửa sạch tượng phật, thay thế màn, lại viết từng mục chúc tết thậm chí còn có danh sách tham gia cung yến, chuyện khác đều dặn dò xuống, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn lại thì cũng đến lúc chuẩn bị bánh trái cho thần linh.

Thật ra thì bánh trái này, theo phong tục mà nói, phải do phi tần hậu cung cùng nhau tới làm, nhưng đương kinh thánh thượng thanh tâm quả dục, một lòng lo chuyện chính sự, bấm tay tính toán, phi tần hậu cũng không có ích mấy, mẹ đẻ Thái tử sớm đã không còn, Hàn Thục tần cũng đóng cửa không thể ra ngoài, duy nhất có thể giúp một tay chỉ có sinh mẫu Tứ hoàng tử mà thôi, nhưng như vậy hiển nhiên là không đủ.

Hoàng hậu liền phát thiệp mời xuống, mời nữ quyến trung liệt hầu công khanh trong kinh thành tới giúp đỡ, đây cũng là lệ thường năm trước, nói chung nhưng người được mời đến đều là những người cao quý nhất trong các quý tộc.

Mà lần này, lúc định ra danh sách, Hoàng hậu để cho Cố Cẩm Nguyên định ra.

“Con tới định ra, nếu có gì không biết, liền hỏi Vương thượng cung là được. Chờ con nghĩ xong rồi, lại giao cho ta xem qua.”

Định ra danh sách, nhưng thật ra là một chuyện lớn, là mấu chốt của tiệc tất niên, bởi vì đây là thời điểm tốt nhất để chủ nhân hậu cung biểu hiện mình thích hay không thích, muốn lôi kéo người nào, muốn cất nhắc người nào, muốn xa lánh người nào, vào lúc này có thể biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Đây là quyền lợi của người đứng đầu hậu cung.

Cố Cẩm Nguyên mới đầu còn muốn từ chối, nàng cảm thấy mình không thể đi quá giới hạn của Hoàng hậu định ra cái này.

Nhưng Hoàng hậu lại kiên quyết: “Những năm này, ta cũng mệt mỏi, sau này có lúc con sẽ phải trông coi phượng ấn, để cho con học trước một chút, đối với tương lai của con mới có lợi.”

Cố Cẩm Nguyên nghe vậy, biết Hoàng hậu dụng tâm lương khổ, liền nhận việc này.

Nếu nhận việc như vậy, nàng cũng không khách khí, trước lệnh Vương thượng cung mang tới danh sách tiệc mời bao năm qua, hoàng thân quốc thích công khách quyền quý, phàm là mình chưa quen thuộc không biết, tất cả liệt kệ một lần, dễ dàng mượn cơ hội làm quen một chút.

Về phần những người mình biết, nàng có thể dựa vào tâm ý của mình quyết định.

Cố Cẩm Nguyên trầm ngâm do dự, nhớ tới tối qua Thái tử nói đến chuyện Hồ gia, nhấc bút lên, trực tiếp gạch tên mấy tức phụ Hồ gia, chỉ lưu lại phu nhân đương gia Hồ gia.

Tới Ninh Quốc Công phủ, năm trước mời chính là Hồ Chỉ Vân và nữ nhi Cố Lan Phức.

Năm nay, nàng trực tiếp cho Nhị phu nhân lên, hơn nữa còn ở trước Hồ Chỉ Vân.

Hai nhà sau, nàng lại ghi tên người có giao hảo tốt từ xưa đến nay Đàm Ti Duyệt, cùng với những người khác nhìn quen mắt hơn nữa cảm thất nhân phẩm tốt cũng viết ra.

Sau khi xong, nàng mới sai người cầm lấy đưa cho Hoàng hậu, dĩ nhiên Hoàng hậu cũng không nói gì.

Bà đã giao chuyện này cho Cố Cẩm Nguyên làm, chính là muốn cho Cố Cẩm Nguyên lập uy, lúc này liền ấn phượng ấn lên, sai người truyền đi.

Thái giám nội vụ trong cung rất nhanh liền theo danh sách này phát thiệp mời đến các phủ.

Mà Hồ Chỉ Vân lúc biết danh sách mời này, sắc mặt trong nháy mắt trở lên khó coi.

Cố Cẩm Nguyên đã công khai đánh rớt bà ta trong nhà sao?

Một bên Cố Lan Phức nhìn bộ dạng mẫu thân nàng ta như vậy, ngược lại rất hờ hững.

Hiện tại nàng ta không quan tâm Hồ gia như thế nào, thậm chí nàng ta còn cảm thấy Hồ gia không liên quan gì đến nàng ta.

Quan trọng nhất là, ít ngày trước, cuối cùng nàng ta cũng mời được Nhị hoàng tử ra ngoài, hơn nữa lần nữa dùng mị điệp.

Lần này, nàng ta có thể làm theo kế hoạch của nàng ta.