Chương 88: Đây không phải phương thuốc của ta.

Hàn Thục phi phòng bị nhìn Thái tử, bà ta ngược lại quỳ gối trước mặt Hoàng Thái hậu: “Mẫu hậu, Thái tử đổi trắng thay đen, hắn muốn hại A Hiện của thần thϊếp!”

Hàn Thục phi biết, Hoàng thượng tất nhiên là đứng về phía Thái tử.

Hoàng thượng là từ phụ, đối với A Hiện của mình cũng rất để ý, nhưng đầu tiên Hoàng thượng là một vị quân vương, nếu ông đã chọn Thái tử làm Thái tử, tất nhiên mọi chuyện sẽ lấy hắn làm đầu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng trách mắng Thái tử trước mặt A Hiện của mình.

Cho nên hiện tại, hy vọng duy nhất của bà ta chính là Hoàng Thái hậu.

Vẻ mặt Hoàng thái hậu cũng có chút mất tự nhiên, bà ta không phát ra một tiếng, híp mắt, quan sát Thái tử.

Dĩ nhiên Thái tử cũng biết Hoàng Thái hậu đang dò xét mình.

Lão thái thái nắm giữ hậu cung thậm trí thế cục triều đình mấy thập niên, lúc này còn thể đã nhạy bén hiểu được cái gì đó.

Thái tử lạnh nhạt liếc nhìn lướt qua Hàn thục phi đang quỳ dưới đất: “Thục phi nương nương, nếu ta nói phương thuốc kia là giả, dĩ nhiên là có nhân chứng. Nương nương hãy nhớ lại xem, rốt cuộc năm đó phương thuốc này đã qua tay người nào, làm thế nào bị người ta thay xà đổi cột.”

Hàn Thục phi cười lạnh, giễu cợt nói: “Năm đó phương thuốc này là tự tay ta nhận từ chỗ Phương Đao Lăng, sao có thể là giả! Thái tử, ngươi có ý đồ mưu hại hoàng tự, chuyện bại lộ, ngươi còn muốn chối cãi sao?”

Hoàng thượng bên cạnh thấy vậy, nhíu mày, cũng hỏi Thái tử: “Thái tử, con có chứng cứ gì chứng minh được phương thuốc đó không phải do Phương Đao Lăng kê?”

Hàn Thục phi giọng căm hận nói: “Trời đất làm chứng, ta không tin, phương thuốc này tuyệt đối do ta tự mình nhận lấy, thuốc trên phương thuốc đó, cũng không khác chút nào, ta tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm!”

Thái tử lạnh nhạt nói: “Ta không cần cung cấp chứng cứ, bởi vì ---.”

Hắn dừng lại một lúc, mới nói tiếp: “Xin Phương Đao Lăng liếc mắt nhìn phương thuốc này, không phải là xong rồi sao?”

Hắn vừa nói ra lời này, suýt nữa Hàn Thục phi nhảy dựng lên, bà ta khóc nói: “Đường đường là Thái tử, nói những thứ này, hữu dụng sao? Năm đó Hoàng thượng phải hạ chỉ hai lần, mới mời được Phương Đao Lăng, ngươi cho rằng Phương Đao Lăng dễ mời như vậy sao?”

Mà ở sau màn che, Cố Cẩm Nguyên nghe đến đây, cũng thay Thái tử thở dài một hơi.

Vừa rồi nàng ở trong mộc phòng, đang cùng Thái tử làm việc, đột nhiên bị bên ngoài kinh động, sau khi Thái tử rời đi, nàng ở nơi đó nằm một hồi, từ từ khôi phục lại hơi thở, liền thay y phục, dọn dẹp.

Chẳng qua là bởi vì mọi người đang nói chuyện, không tiện đi ra ngoài, chỉ có thể đứng sau màn che nghe.

Hôm nay nghe Thái tử nói như vậy, cũng âm thầm nhíu mày.

Phải biết nàng cũng đã từng nghe qua đại danh của Phương Đao Lăng, biết vị này không dễ mời như vậy, trước cũng không nghe nói hắn tìm được Phương Đao Lăngm nếu không tìm được, vậy sao lại có chứng cứ?

Nếu như vậy, muốn chứng minh hắn là vì suy nghĩ cho Nhị hoàng tử, sợ là khó.

Thật ra thì chuyện này không nên nóng vội, trước khi tìm được, không nên để cho Nhị hoàng tử dừng thuốc, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn tiếp tục dùng loại dược hại thân thể.

Suy nghĩ đến đây, không ngờ lại nghe thấy Thái tử nói: “Vậy thì mời Phương Đao Lăng đi.”

Lời này sau khi nói ra, Cố Cẩm Nguyên liền sửng sốt, hắn đã tìm được Phương Đao Lăng rồi sao?

Mà những người khác, tất cả đều không thể tin được.

Chỉ nghe Hoàng thượng ngoài ý muốn nói: “Phương Đao Lăng, con mời tới?”

Thái tử gật đầu, nhìn mọi người ở đây: “Dạ.”

Đôi mắt sắc bén mang theo tìm tòi nghiên cứu, đắc ý cười nhìn về phía Hoàng thái hậu.

Hoàng Thái hậu chỉ cảm thấy ngực hít thở không thông, bà ta gần như không đứng vững, theo bản năng lùi về sau từng bước.

Hàn Thục phi cũng bối rối, bà ta nghi ngờ nhìn Thái tử, lại nhìn Hoàng thái hậu, phương thuốc đó là giả, làm sao có thể?

Nhưng đúng lúc đó, lại thấy cửa mở ra, Nhiễm Ti dẫn một người thân hình cao to đi vào.

Người nọ mặc trên người y phục vải thô màu xanh, trên đầu chỉ tùy ý dùng một sợ dây đen cột, ăn mặc cực kỳ quái dị, không khác mấy với mấy người thợ tô vẽ linh tinh ven đường, nhưng hai mắt của người đó khác hẳn, tướng mạo cao lớn, vừa nhìn đã biết không phải người thường.

Hàn Thục phi thấy người này, nước mắt lập tức rơi xuống: “Phương thần y, người thật sự tới! Phương thần y, cầu xin người cứu mạng Hoàng tử của ta, vì ta làm chủ!”

Những người khác đợi ở tại chỗ, thấy Phương Đao Lăng dĩ nhiên là ngoài ý muốn, năm đó Hoàng thượng phí hết tâm tư hạ thánh chỉ hai lần mới mời được Phương Đao Lăng tới, chưa từng nghĩ hôm nay lại dễ dàng tới như vậy.

Cố Cẩm Nguyên núp ở phía sau màn che, cũng kinh ngạc.

Vừa thấy người này nàng liền biết, người này là ân sư của nàng.

Năm đó nàng còn tấm bé, Diêm đại phu trấn trên cần người giúp đỡ sao chép sách thuốc, bởi vì chữ viết của nàng coi như đẹp, liền bị chọn trúng giúp đỡ sao chép, lại bởi vì nàng đã thấy qua là không quên được, nhưng thứ sách thuốc kia đã chép quen liền nhớ, sau Diêm đại phu lại dạy nàng chẩn mạch châm cứu huyệt vị, từ từ nàng học được không ít thứ.

Chẳng qua là mấy năm trước, Diêm đại phu rời đi, nói là đi vân du tứ phương.

Chưa từng nghĩ, hôm nay lại gặp được!

Hơn nữa cũng không ngờ, vị này lại chính là Phương Đao Lăng thường xuyên được mọi người nhắc tới.

Lúc này tất nhiên Phương Đao Lăng không biết Cố Cẩm Nguyên đang ở đằng sau mà che, hắn bái kiến Hoàng thượng Hoàng Thái hậu, nói là bái kiến, vừa nhìn liền biét chỉ là lừa gạt thôi.

Nhưng dĩ nhiên Hoàng thượng sẽ không trách phạt, lúc này tự đưa tay đỡ hắn.

Phương Đao Lăng cũng không phải một người nói nhảm, từ trên khuôn mặt hắn liền thấy, không vui nhìn Hàn Thục phi: “Phương thuốc đâu, lấy ra, ta xem một chút.”

Hàn Thục phi là quý vị Thục phi, ở trước mặt Phương Đao Lăng cũng phải cẩn thận, lấy phương thuốc xem như bảo bối ra, đưa cho Phương Đao Lăng: “Phương thần y, người xem, đây là phương thuốc năm đó người tự tay viết, mỗi vị thuốc bên trong ta đều nhớ, sao có thể không phải là phương thuốc của người đâu!”

Nhắc tới đây, bà ta vẫn cắn răng nghiến lợi như cũ, không nhịn được oán hận trừng mắt nhìn Thái tử.

Vẻ mặt Thái tử lạnh nhạt, cũng không giải thích.

Nhị hoàng tử có chút bất đắc dĩ ở một bên.

Phương Đao Lăng sau khi nhận phương thuốc, chỉ nhìn lướt qua, liền mất hứng, thậm chí suýt nữa giậm chân giận dữ: “Đây là phương thuốc ta kê, người nào nói cho ngươi biết đây là phương thuốc do ta kê?!”

Hàn Thục phi kinh hãi: “Hả? Phương thần y, người quên sao? Năm đó lão nhân gia người vào cung xem bệnh cho con ta, ngươi tự tay viết ra phương thuốc này, kể từ đó, nó chính là bảo bối, vẫn để ở bên người, làm sao sai được?”

Phương Đao Lăng cười lạnh: “Ta kê phương thuốc này, nhi tử nhà ngươi uống mười mấy năm không thấy hiệu quả, ngươi là cố ý muốn hủy danh tiếng của ta sao?”

Hàn Thục phi ủy khuất, không hiểu: “Thần y, người không thể nói như vậy,người là, là giúp Thái tử nói chuyện?”

Bà ta nghi hoặc nhìn thoáng qua Thái tử, bọn họ thông đồng hại mình?

Phương Đao Lăng vừa nghe lời này suýt nữa tức điên, hắn hiển nhiên là người tính khí nóng nảy, hôm nay như vậy, càng thêm giận sôi lên, chỉ vào Hàn Thục phi mắng to: “Phương thuốc năm đó lão phu kê không phải cái này, ngươi cho là lão phu không nhớ rõ sao? Rõ ràng chính ngươi để cho người ta sướp sửa luọng thuốc trong phương thuốc, cần phải biết thuốc và kim châm cứu, sai một ly, không cần biết là bị sửa hay sao, vốn là phương thuốc cứu người, nhưng lại thành độc dược hại người!”

Nghe đến đây, sắc mặt Hàn Thục phi trắng bệch: “Sao, làm sao có thể?”

Phương Đao Lăng cười lạnh, bộ mặt xem thường, chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, chắc là lười phải nói.

Thái tử thấy vậy, lúc này sai người chuẩn bị giấy mực, tiến lên phía trước nói: “Phương thần y, không biết có thể viết lại phương thuốc năm đó lần nữa không, để so sánh với cái này cũng được.”

Vậy mà Phương Đao Lăng lại nhíu mày, ngạo mạn nói: “Là các người không tin, vì sao lão phu phải viết? Các ngươi thích tin thì tin, lão phu không viết!”

Mọi người....

Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, tiến lên trước nói: “Phương thần y, chuyện này trẫm thấy, xác thực phương thuốc sau khi thần y viết xuống, lại bị người khác sửa, nếu hôm nay Phương thần y không viết lại, chỉ sợ chyện này vĩnh viễn không thể giải thích được.”

Rốt cuộc cũng là trước mặt Quân vương, Phương Đao Lăng tiếp tục kiêu ngạo, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng, nếu phương thuốc đã đổi, vậy đâm lao phải theo lao, dù sao cũng uống nhiều năm như vậy, người này không biết còn sống không?”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Nhị hoàng tử bên cạnh.

Hàn Thục phi nghe lời này, thân thể cũng mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng bà ta tận mắt nhìn, chẳng lẽ những năm nay, mình cho nhi tử mình uống thuốc, đều là sai sao?

Nhị hoàng tử ở bên cạnh, bận rộn đỡ mẫu phi của mình, sau tiến lên, cũng kính cúi đầu với Phương Đao Lăng: “Phương thần y, những năm qua ta vẫn dùng phương thuốc này, nhưng thân thể vẫn không thấy tốt hơn, mấy năm gần đây càng cảm thấy suy yếu không chịu nổi, hôm nay nghe nói có người âm thầm sửa phương thuốc, càng thêm khϊếp sợ không thôi, hôm nay kính xin Phương thần y đại nhân đại lượng, đừng so đo với những lời mẫu phi ta vừa nói, giúp đỡ viết ra phương thuốc năm xưa lần nữa.”

Phương Đao Lăng vẫn nhíu mày: “Ta có thể giúp ngươi tới làm chứng, là đã từng thiếu ân tình của người kác, mới bị Thái tử mời tới, nhưng muốn ta viết phương thuốc, vì sao? Ta không viết, các ngươi nhốt ta vào thiên lao, các ngươi muốn mạng già của ta, ta cũng không viết.”

Người này là kiêu ngạo bất tuân, tính tình chính là như vậy, dù sao người chỉ có một mạng. Lão tử không viết ngươi có thể làm khó dễ ta sao.

Nhất thời tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, hai mắt nhìn nhau, vậy bây giờ phải làm sao?

Vừa lúc đó, Cố Cẩm Nguyên tiến vào.

Nàng vừa tiến vào, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía nàng.

Nàng mặc một thân thường phục màu vàng nhạt, rộng rãi lỏng lẻo, nhưng ngược lại càng làm nổi bật thân hình mềm mại uyểu chuyển dịu dàng, đi tới, quyến rũ yếu ớt, khiến tâm người xem bị rung lên.

Hay bởi vì vừa mới tắm rửa qua, tóc đen nhánh ươn ướt, da thịt sáng bóng giống như phấn ngọc, oánh nhuận trong sáng.

Tất cả thấy cảnh này, mới ý thức được, nói này là Đông cung, là tẩm điện của Thái tủ, cũng là tẩm điện của Thái tử phi.

Mà lúc này đã là ban đêm, hoặc giả người ta đã ngủ, bây giờ đánh thức người ta, chỉ có thể đứng lên đứng lên hành lễ với mọi người.

Người đầu tiên cảm thấy không được tự nhiên là Nhị hoàng tử, vốn dĩ hắn đã cực kỳ bất đắc dĩ lúc này càng thêm ngượng ngùng, quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Cố Cẩm Nguyên lần nào nữa.

Hơn nữa hôm nay mẫu phi của mình hành động quá nhiều, thật sự là quá mức đường đột vô lễ.

Tới Hoàng thượng thấy cảnh này, gương mặt tuấn tú nhất thời căng thẳng, ánh mắt cũng không vui vẻ.

Thật ra thì Cố Cẩm Nguyên mặc như vậy, cũng vô cùng bình thường, dù sao lúc này, nàng không thể nào mặc trang phục cáo mệnh, hôm nay nàng mặc thường phục cũng coi là thể diện, nhưng nàng thật sự quá nỗi chọc người rồi.

Mới vừa bị nam nhân yêu thương ở trong mộc phòng, lúc này toàn thân tản ra ánh sáng nhu hòa, cho dù nam nữ thấy, cũng không nhịn được nhìn nàng thêm một cái.

Ăn mặc rộng rãi cũng không che giấu được quyến rũ tỏa ra từ trong xương.

Thái tử tiến lên một bước, dùng thân hình cao lớn chặn nàng lại, bàn tay lôi kéo nàng sang một bên.

Không muốn để cho bất kỳ kẻ nào thấy nàng như vậy, loại thần thái này là phải giấu ở bên trong màn gấm, chỉ để cho một mình mình thấy.

Cố Cẩm Nguyên bị hắn nắm tay, cũng bất đắc dĩ, hơi rút ra, mới miễn cưỡng tránh thoát.

Sau đó, nàng nhìn Phương Lăng Đao, cung cung kính kính bái lạy: “Tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Một bái này của nàng, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hàn Thục phi: “Cái gì, các ngươi biết nhau?”

Bà ta càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ là thông đồng sao?

Những người còn lại là nghi ngờ nhìn về phía Cố Cẩm Nguyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Duy chỉ có Thái tử, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, mím môi, không nói một tiếng.

Hắn đã sớm đoán được, vị ngày xưa dạy Cố Cẩm Nguyên chính là Phương Đao Lăng đại danh đỉnh đỉnh, nếu không phải, sao có thể dạy ra một Cố Cẩm Nguyên có kiến thức và y thuật uyên bác như vậy?

Huống chí, hắn biết, mẫu thân Phương Lăng Đao họ Diêm.

Rõ ràng người này là vì ẩn giấu hành tung, nên lấy họ mẫu thân.

Lúc Phương Đao Lăng nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, hắn cũng kinh ngạc, kinh ngạc đến mức lông mày muốn bay đi.

“Cẩm Nguyên, sao ngươi lại ở chỗ này?”