Chương 87: Hàn Thục phi đại náo.

Thái tử nhìn nữ nhân mềm mại thơm ngát dựa vào trên ngực mình, trong mắt vẫn còn hồng hồng, khàn khàn nói: “Không sao, ta ra xem một chút.”

Mới vừa rồi Cố Cẩm Nguyên còn nghe không rõ, nàng chỉ mơ hồ cảm giác có người tìm đến, vừa rồi đám chìm trong chuyện kia nàng có chút mê mang nhíu mày.

Thái tử nhìn bộ dạng yêu kiều của nàng, khát vọng đột nhiên liền bùng lên.

Không muốn rời đi, muốn ôm nàng như vậy, đυ.ng chạm khiến bọt nước văng khắp nơi, trời đất mù mịt.

Lập tức đối với người quấy rầy hăng hái của mình càng thêm tức giận, cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên gương mặt trắng sữa mềm mại của nàng một cái: “Ngoan ngoãn, chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại.”

Lúc này Cố Cẩm Nguyên đã có chút thanh tỉnh, nghe nói như thế, liền gật đầu: “Dạ.”

Bộ dạng này của nàng rất là khéo léo.

Thái tử không khỏi nhớ lại đời trước, đời trước nàng cũng thế, chỉ có sau khi kịch liệt trên giường, mới ngoan như vậy, từ tiểu miêu giương nanh múa vuốt biến thành tiểu miêu mềm yếu mặc cho người ta ôm.

Hắn vuốt vuốt mái tóc ướt của nàng, rốt cuộc vẫn phải đứng dậy mặc quần áo.

Sau khi mặc vào thường phục của Thái tử, hắn không lập tức đi gặp Hàn Thục phi, mà phái người đi mời phụ hoàng của mình tới.

Mặc dù lúc này không thích hợp để kinh động ông, nhưng không có cách nào khác, phi tử của ông, dù sao cũng phải do tự mình giải quyết.

Rốt cuộc cũng là nữ nhân sinh Nhị hoàng huynh cho phụ hoàng, cho dù hắn là Thái tử cũng không tiện xử lý thay.

Ngoài ra hắn còn an bài một chút, sau khi an bài thỏa đáng, lúc này mới đi ra ngoài.

Bên kia Hàn Thục phi đang bận làm ầm ĩ, vừa thấy Thái tử tới, hận đến mức ánh mắt đều đỏ lên: “Thái tử, ngươi nói rõ ràng, tại sao ngươi lại bảo con ta ngừng thuốc? Ngươi vì ai? Ngươi là Thái tử, thì có thể mặc kệ tính mạng cả huynh trưởng ngươi sao? Đi, ngươi theo ta đến trước mặt phụ hoàng ngươi nhờ người phân xử, ta phải hỏi, tại sao?! Ngươi vì ai!”

Nhị hoàng tử ở bên cạnh áy náy không chịu nổi: “Hoàng đệ, chuyện này sợ là có hiểu lầm, ra sẽ nói rõ ràng với mẫu phi.”

Nói xong, Nhị hoàng tử bất đắc dĩ nói: “Mẫu phi, chuyện này không liên quan gì đến Thái tử, là tự ta không muốn uống thuốc, không phải do Thái tử nói gì với ta, ta cũng không phải tiểu hài tử, ta tự biết mình muốn làm gì.”

Vậy mà Hàn Thục phi càng tức giận, tay run run chỉ nói: “Ngươi là trái tim của ta, ngươi sao có thể? Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi muốn chết phải không? Ngươi biết lúc trước xin vì xin Phương Đao Lăng mở phương thuốc này, là ta tự mình cầu xin Hoàng thương, Hoàng thượng phải ra ba đạo thánh chỉ mới mời được Phương Đao Lăng!”

Cần phải biết Phương Đao Lăng này là danh y thế ngoại, Hoàng thượng đã từng mấy lần muốn mời hắn vào cung, hắn cũng không chịu, là người kiêu ngạo không chịu phục tùng quyền quý!

Vì để có phương thuốc này của Phương Đao Lăng, bà ta dễ dàng sao?

Kết quả hiện tại, nhi tử ngốc của bà ta bởi vì Thái tử mà nói một câu không cần.

Hàn Thục phi cả người run rẩy: “Ngươi, ngươi, ngươi ---.”

Bà ta nhìn chằm chằm nhi tử mình, khéo mắt muốn nứt vỡ, bà ta không muốn phát tiết về phía nhi tử mình, thân thể nhi tử yếu đuối.

Bà ta xoay người một cái, thấy bên cạnh bình ngọc còn tranh chữ, xông tới, trực tiếp đẩy bình ngọc này lăn xuống, lại bứt tranh chữ, bên cạnh có người vội vàng ngăn lại, bà ta điên cuồng tức giận mắng: “Đi gặp Hoàng thượng với ta, chúng ta xem một chút, Thái tử do Hoàng thượng lựa chọn là người như thế nào, ngươi mưu hại thân ca ca của mình!”

Bà ta đang hầm hừ, liền nghe thấy một giọng trầm thấp uy nghiêm nói: “Đây là có chuyện gì!”

Hàn Thục phi nhìn sang, liền thấy Hoàng thượng được Hoàng hậu phụng bồi đi tới.

Hàn Thục phi vừa thấy Hoàng thượng, lập tức khóc, bà ta chạy tới, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng thượng.

Thật ra thì bà ta vốn nên trực tiếp đi tìm Hoàng thượng tố cáo, nhưng Hoàng thượng nghỉ ở chỗ Hoàng hậu, bà ta căn bản không dám xông vào, người ngoài cửa cũng không bẩm báo cho bà ta, ngược lại Đông cung, bởi vì dù sao bà ta cũng là mẫu thân của Nhị hoàng tử, coi như là trưởng bối nên cứ xông vào.

Bây giờ rốt cuộc bà ta nhìn thấy Hoàng thượng, quỳ ở nói đó khóc nói: “Hoàng thượng, cầu xin người cứu A Hiện đi, Thái tử là con của người, A Hiện cũng là con của người, người không thể nặng bên này nhẹ bên kia, Thái tử muốn tính mạng của hắn!”

Hoàng thượng nhíu mày: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hàn Thục phi khóc nói ngọn nguồn mọi chuyện: “Hoàng thượng, người cũng biết tính tình A Hiện, cho tới bây giờ hắn đều thuận theo mọi người, mọi việc tuyệt đối sẽ không tự chủ trương, sao lại đột nhiên dừng việc uống thuốc đây? Cũng là bởi vì Thái tử đã qua, không biết nói gì với hắn, cho nên hắn giống như người bị u mê, liền muốn lén lút giấu đi, hơn nữa từ đó về sau không uống thuốc, Hoàng thượng, không phải Thái tử muốn tính mạng của hắn sao?”

Hoàng thượng nghe vậy, không khỏi nghi hoặc, nhìn về phía Thái tử: “Thái tử, những lời Thục phi nói, là thật?”

Nhị hoàng tử: “Không đúng!”

Thái tử: “Là thật.”

Hai người cùng nhau nói, một vội vàng, một lạnh lùng, ý tứ lại hoàn toàn trái ngược.

Nhị hoàng tử bất đắc dĩ thở dài, vội vàng giải thích: “Phụ hoàng, dừng thuốc là chủ trương của con, cũng không có bất kỳ quan hệ với Thái tử.”

Thái tử cũng tiến lên, lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng, chuyện dừng thuốc, đúng là chủ ý của con. Nhưng con cũng có lý của con.”

Hàn Thục phi: “Lý gì? Ngươi để cho thân ca ca dừng thuốc, ngươi còn có lý?”

Bà ta đang nói, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng, Thái hậu giá lâm.

Hàn Thục phi nghe vậy, nhất thời vui mừng.

Lúc ấy bà ta vừa nghe chuyện này, giận đến mức muốn lật trời, đi gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng ở chỗ Hoàng hậu, đi gặp Thái hậu, Thái hậu lại đã ngủ, cuối cùng không biết làm sao, chỉ có thể tới chỗ Thái tử, bây giờ Hoàng thượng tới, Thái hậu giúp đỡ mình cũng tới!

Hàn Thụcn phi thở phào nhẹ nhõm.

Còn Hoàng thượng thì âm thầm nhíu mày, sao lúc này Thái hậu lại tới?

Hiện tại, hai đứa con cùng một phi tử ầm ĩ, còn chưa đủ loạn, sao Thái hậu lại tới?

Thái tử lại cho Hoàng thượng một ánh mắt, ý bảo không cần lo lắng, lại nhỏ giọng nói: “Nhi thần nói, nhi thần làm như vậy, có lý của nhi thần.”

Hoàng thượng còn chưa kịp hỏi, Thái hậu đã vào tẩm điện, vì vậy cả đám chờ thỉnh an Thái hậu xong, Hoàng thượng cũng tiến lên.

Thái hậu mặt lạnh, nhìn một đám người: “Thục phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thật ra đến giờ Hàn Thục phi cũng biết, bà ta ở trước mặt Hoàng thượng lấy lòng, bà ta không nên tìm nơi chỗ dựa nơi Hoàng thái hậu, nhưng không có cách nào khác, Hoàng thượng nghiêng về phía Thái tử, vì tính mạng con trai mình, bà ta chỉ có thể cầu xin Hoàng thái hậu chủ trì công đạo cho mình.

Hàn Thục phi khóc nói: “Mẫu hậu, lão nhân gia người nhất định phải làm chủ cho A Hiện!”

Ánh mắt vẩn đυ.c của Thái hậu rời về phía Thái tử, Thái hậu nheo mắt lại: “Ngươi khiến A Hiện dừng thuốc?”

Thái tử: “Dạ.”

Thái hậu: “Tiêu Tranh ngươi thật tốt! Cha ngươi còn sống, ngươi ngay cả tính mạng huynh trưởng cũng không để ý sao?”

Thái tử nghe lời này, liền cười.

Hắn chỉ mặc một thân thường phục màu trắng đơn giản, nhìn qua trông lạnh lùng quý phái, lúc này cười một tiếng, lại giống như mai vàng rụng rơi trong tuyết.

Thái hậu thấy vậy, giễu cợt nói: “Hoàng thượng, ngươi thấy chưa, đây chính là nhi tử tốt mà ngươi nuôi dưỡng dó, đây là muốn mưu hại thân ca ca của mình hả!”

Hàn Thục phi cũng khóc lóc nói: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thϊếp!”

Hoàng thượng nhất thời đau đầu nhức óc.

Thật ra thì làm Hoàng thượng nhiều năm như vậy, ông biết Đế vương chi đạo, ông cũng biết tay mình cầm trọng quyền, cho dù thế lực của Hoàng thái hậu có lớn hơn nữa thì thế nào, cũng không thể lớn hơn Hoàng thượng!

Nhưng đó là mẫu hậu ôm ông ra khỏi Dịch Đình, là ân nhân của ông.

Bởi vì có ân với ông, cho nên ông có thể nhường nhịn lần nữa, cho nên cho dù Thái hậu cố tình gây sự ông cũng mặc kệ.

Hoàng thượng hít sâu một hơi, nhìn về phía Thái tử: “Thái tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thái tử cũng không nhanh không chậm: “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, hai người nghe con giải thích.”

Giải thích?

Hàn Thục phi cười lạnh: “Loại chuyện như vậy, ngươi còn có thể giải thích gì? Chẳng lẽ ngươi có thể nói là hảo tâm của ngươi!”

Thái tử: “Đúng, ta chính là hảo tâm.”

Hàn Thục phi nghe cái này, tức phát khóc: “Hoàng thượng, người nghe một chút, người nghe lời này một chút!”

Hoàng Thái hậu thở dài, lắc đầu, dáng vẻ thất vọng: “Đây cũng quá kỳ lạ, phụ hoàng ngươi còn sống, ngươi cứ như vậy mưu hại huynh đệ của mình, chờ đến lúc phụ hoàng ngươi đi tây thiên, chẳng phải ngươi muốn chém chết hết toàn bộ huyết mạch hoàng gia!”

Thái tử lại nói: “Phụ hoàng, phương thuốc này, là năm đó Phương Đao Lăng khai dược, có đúng không?”

Hoàng thượng nghe Thái tử nói vậy, ngược lại hiểu ra cái gì đó, gật đầu: “Đúng.”

Thái tử lại nhìn Hàn Thục phi: “Xin hỏi Thục phi nương nương, phương thuốc còn giữ không?”

Hàn Thục phi khinh thường nói: “Dĩ nhiên là còn giữ, phương thuốc kia, ta đọc cũng có thể đọc ra!”

Thái tử cười: “Có thể phương thuốc năm đó có vết tích của Phương Đao Lăng?”

Hàn Thục phi khóc ròng nói: “Thái tử hỏi ra cái này, là có ý gì? Chẳng lẽ nói còn có thể nhớ nhầm phương thuốc, chẳng lẽ ta còn hại nhi tử ruột thịt của mình sao?”

Hoàng thái hậu ở bên cạnh, sắc mặt cũng khẽ thay đổi.

Hoàng thượng cũng hỏi tiếp: “Thái tử, rốt cuộc có ý gì?”

Thái tử ngược lại không nói gì thêm nữa, lúc này vỗ tay, đã có người đưa phương thuốc lên.

Hắn đưa phương thuốc tới trước mặt Hàn Thục phi: “Thục phi nương nương, đây là phương thuốc mỗi ngày Nhị hoàng huynh đều uống đi?”

Hàn Thục phi vội vàng nhận lấy, gật đầu: “Đúng vậy, chính là nó!”

Thái tử: “Thục phi nương nương xác định không sai?”

Hàn Thục phi trừng hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”

Thái tử lại lạnh nhạt nói: “Nhưng, đại phu Phương Đao Lăng nói, đây không phải là phương thuốc do hắn khai.”

Hả?

Tất cả mọi người đều giật mình, chỉ trừ Thái hậu, hơi nheo con ngươi lại, quan sát Thái tử.

Hoàng thượng: “A Tranh, sao lại nói vậy?”

Thái tử thở dài một tiếng: “Phụ hoàng, ý nhi thần nói, phương thuốc Nhị sư huynh dùng là giả, là có thể bị người khác cố ý sửa, phương thuốc năm đó Phương Đao Lăng không phải cái này.”

Hàn Thục phi lập tức phản bác: “Không thể nào!”

Giọng nói của bà ta sắc bén: “Ta không thể nhớ lầm, đây chính là phương thuốc năm đó Phương Đao Lăng kê cho A Hiện!”