Chương 47: Mất tích

Hóa ra bên nhau lâu ngày sẽ thành thói quen?

Như đã hứa hai chap 46,47 rồi nha.

------------------------------

Cạch*

Cửa truyền tới một đoạn âm thanh khiến người bên trong bừng tỉnh, Park Sooyoung cẩn thận quan sát thân ảnh mới đi vào.

" Thế nào? Đã có tin tức gì chưa?"

Mặc cho trong lòng khẩn trương bao nhiêu, làm một lãnh đạo nhiều năm như vậy, Park Sooyoung trước mặt cấp dưới vẫn luôn là bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh.

Kể cả lúc này, người gửi đi đột nhiên mất liên lạc.

" Báo cáo đội trưởng, chúng tôi đã tìm mọi cách. Song vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì."

" Được rồi. Tiếp tục tìm cách, ra ngoài đi."

Vậy đã đủ hiểu, Park Sooyoung phất tay cũng không có gì cần hỏi nữa. Mà người kia nghe giám sát viên, đồng thời là lãnh đạo đội trưởng hạ lệnh thì liền chấp hành rời đi.

Chờ cho người kia ra khỏi mới đăm chiêu, Sooyoung lúc này gương mặt đã lộ ra vẻ bất an.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bọn chúng không dấu vết thay đổi địa điểm, về thời gian xem ra cũng bị lui lại. Mà Lisa nơi đó, có hay không đã gặp chuyện chẳng lành?

[…]

Quả thật là có chuyện không hay. Đã ba ngày kể từ lúc bị bắt vào đây, với cái đầu còn choáng váng đau Lisa đã muốn nhận biết không nổi ngày và đêm nữa rồi. Cũng may trên tay vẫn luôn còn chiếc đồng hồ này, nếu không cô thực không rõ kim giờ đã điểm qua số 12 những sáu lần đâu.

Vất vả cho mày.

Nhìn đồng hồ lóe sáng kim chỉ, khóe môi Lisa không khỏi giơ lên. Ngón tay khẽ lướt mặt kính, có nó ở đây cô giống như có nàng bên cạnh, cực bao nhiêu Lisa cũng có thể.

" Cô làm sao lại bị bắt vào đây vậy?"

Bên tai truyền tới nhỏ nhẹ thanh âm, Lisa dựa lưng trên tường lạnh lẽo hơi quay đầu. Phát hiện bên cạnh nữ nhân này cũng thật chật vật, mà bản thân cô hiện là không kém đâu nhỉ?

" Còn cô?"

Nếu cô gái trước mắt không mở lời, Lisa còn nghĩ tất cả mọi người ở đây đều sắp chết rồi ấy.

" Một lần chơi bar về khuya."

Cô gái thoạt nhìn là thanh niên mới tốt nghiệp trung học trả lời, đầu hơi cúi giống như hối hận chuyện đã làm để rồi bị lôi vào nơi quái quỷ này.

" Ra là vậy."

Cũng là không có biểu cảm gì thể hiện, Lisa nhàn nhạt di dời ánh mắt, quanh cô lại là không ít nữ nhân cùng chung cảnh ngộ. Kia, họ xem ra đã bị bỏ đói từ trước khi Lisa đến.

" Cô còn chưa nói cô vì sao cũng ở chỗ này?"

Thấy Lisa không đặt trọng tâm trả lời câu hỏi của mình, cô gái tò mò hỏi thêm lần nữa. Tuy rằng trong tình huống không phải lúc thế này, nhưng cô gái thực sự bị vẻ ngoài xinh đẹp của người kia thu hút.

Mệt mỏi dựa lên tường đá lạnh, ở nơi hiếm sáng như vậy cũng khó thấy mặt người, Lisa lại không có sức nghĩ ra lý do thích hợp. Cho nên, Lisa nói cô cũng giống cô ta. nhưng hoàn toàn không phải.

Giống cô ta chơi bời nông nổi thế, Lisa chưa từng làm.

" a. Không nghĩ cô nhìn như vậy mà cũng."

Cô gái kia nghe xong bất chợt kinh ngạc, đang là hưng phấn thế nhưng thức thời nuốt nửa lời sau vào bụng. Nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt Lisa lại không biết nói gì cho phải.

" Cô biết bọn chúng bắt lại những nữ nhân ở đây làm gì chứ?"

Mãi lâu sau mới mở miệng, cô gái đưa tay gãi lại đầu tóc rối tung. Mà Lisa nghe giọng điệu hỏi mà như không hỏi của cô ta thì quay đầu, vô cùng ngây ngô lắc đầu.

" Còn không phải bán qua biên giới làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, thì cũng thành gái làng chơi đi."

Lời này vừa dứt, toàn bộ nữ nhân nằm rải rác trên sàn ngẩng đầu, phóng ra ánh mắt không thể tin về cô ta. Đương nhiên Lisa cũng quan sát, biểu tình không biết sợ này, thản nhiên được như vậy? Coi như cô ta ngày thường cũng không phải nữ sinh ngoan ngoãn gì.

Bất quá, nếu chỉ đơn giản như ta nói, Lisa sẽ phải tới đây sao?

Nặng nề thở dài một tiếng, Lisa đem mắt nhắm lại. Là bởi vì lúc này thật mệt mỏi, trên đầu có vết thương chưa lành lại cộng thêm ba ngày bụng chịu trống rỗng, IQ dù có xếp vào hàng thiên tài Lisa cũng không nghĩ được gì nữa. Hiện tại, chỉ chờ người kia quay lại rồi tính thôi.

[…]

" Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Tút tút."

Đã là lần thứ bao nhiêu tiếng chuông kéo dài, Jisoo không nhớ nổi nữa, thế nhưng trong lòng nàng sinh loại bất an chưa từng có. Lần cuối gặp cô là một tuần trước, Lisa như vậy giao cho nàng cuốn sổ tiết kiệm của cô. Nàng khi đó có chút hoài nghi muốn hỏi, song ái ngại, nàng bị sự nhiệt tình của Lisa làm quên đi.

" Unnie, có chuyện gì sao?"

Hiếm khi thấy chị gái bày ra vẻ mặt lo lắng như vậy, Jennie mở lời hỏi. Cả nhà mới dùng bữa tối qua chưa lâu, cho nên nàng còn lưu lại ở phòng khách, mà ba mẹ hình như có chút mệt mỏi đã kéo nhau về phòng trước rồi.

Di động trong tay thả xuống, Jisoo nhìn Jennie ngồi xuống đối diện. Mím mím môi, nàng không biết có nên nói cho Jen biết hay không?

" Được rồi, lên phòng đi."

Nhận ra vẻ do dự của nàng, Jennie đứng dậy. Chủ động đi lên lầu, cô nghĩ bản thân biết được chủ đề câu chuyện.

Ngoại trừ chuyện liên quan Lisa, nàng ít nhất khôngviệc phải ý tứ như thế, đặc biệt là khi cả hai gian khách còn thấy nàng nhìn ngó lung tung.

" Unnie nói sao? Không liên lạc được với Lisa?"

Jennie nhíu mày nói. Nàng không lên tiếng mà chỉ gật đầu.

" Đã ghé qua căn hộ chưa?"

Nàng gật đầu nói.

" Qua vài lần đều không thấy."

Jennie cắn môi.

" Ban ngày sao?"

" Ừm."

" Vậy được rồi. Unnie cũng đừng quá lo, em lát thử đi qua xem sao. Có thể ngày Lisa khá bận rộn thôi."

Phủ lên vai nàng bàn tay, Jennie khéo léo an ủi. Cô hiểu nàng hẳn đang rất lo lắng, đặt bản thân là cô cũng không khỏi bất an đây.

" Chị muốn đi cùng."

Bắt lấy bàn tay đang nắm trên vài mình, nàng mong chờ nhìn cô. Thế nhưng Jennie chép miệng, trong lòng cô cũng loạn không kém nàng, nhưng nếu cả hai cùng rời nhà lúc này sẽ khiến ba mẹ nghi ngờ.

" Yên tâm. Thấy được Lisa, em liền báo cho chị."

Nắm vào đôi tay nhỏ bé của Jisoo, hơi mỉm cười với nàng Jennie xoay người vào phòng tắm thay một bộ đồ.

Này chuyện xảy ra?

Nhìn trong gương khuôn mặt chẳng còn bình tĩnh như vừa rồi, Jennie mím chặt môi mình. Hiện tại, cô nhớ hôm ấy.

Lisa không đúng.

Lại là ba ngày sau không một tin tức, Jisoo cùng Jennie đã hỏi thăm khắp nơi, từ chỗ làm việc tới Son Wendy, ngay cả Bae Irene, người đơn phương Lisa, nàng cũng phải tìm tới. Nhưng là, không ai hay biết Lisa đi đâu làm gì?

" Unnie, đừng như vậy mà. Có thể Lisa chỉ đi đâu đó du lịch thôi."

Nhìn không được nàng rơi lệ Chaeyoung đau lòng ôm Jisoo vào lòng vỗ về, mà bên cạnh Jennie và Wendy cũng không khá hơn Chaeyoung là bao.

Nàng a, chỉ bên mắt phiếm hồng thật khiến người ta thương tâm. Chứ đừng nói tới việc khóc thành như vầy.

" Nhưng là không có chuyến bay nào gần đây."

Giọng mũi cất lên còn nức nở, Jisoo ở bờ vai Chaeyoung đã không kiềm được nước mắt. Nàng biết lúc này bản thân thật yếu đuối, thế nhưng cô không từ mà biệt, lại một lần nữa khiến nàng đau lòng. Nhưng ở lần không giống như lần trước, hiện tại là nàng đau lòng cùng lo lắng.

Lisa sẽ không phải người một lời không để lại biến mất như thế. Ngoại trừ đã xảy ra chuyện đi.

" Ai~ unnie của em. Khóc sẽ rất xấu nha. Unnie xem, nếu ngày mai Lisa trở về thấy được hai mắt unnie sưng húp, có phải con bé lại đau lòng không?"

Jennie cũng là loạn chân loạn tay, nhìn không xong nàng khóc đành chạy tới bên cạnh. Ôm vai nàng, cô như thế tỉ mỉ hướng unnie nhìn vào chiếc gương cách đó không xa.

Kia thật là dỗ dành kiểu gì?

" Làm sao xấu? Jisoo unnie lại như vậy?"

Chaeyoung ở bên phải kia lườm Jennie, nàng không cho rằng như vậy. Nữ nhân kị nhất là bị chê béo chê già và đặc biệt chê xấu. Ấy vậy, Kim Jennie mở miệng liền tấn công điểm yếu nhất của người ta, nàng không càng khóc mới là lạ.

" Unnie đừng để ý, Jen toàn nói lung tung."

Chaeyoung dỗ dành nàng, bất quá Jisoo nghiêm túc nhìn mình trong gương, Lisa không ít lần dùng cách tương tự dỗ nín nàng như thế.

Thì ra, Lisa khá nhiều điểm giống Jennie, hoặc Jennie bị Lisa ảnh hưởng giống hoặc hai cháu họ khá giống nhau.

Chỉ là nghĩ như vậy làm Jisoo bình tĩnh hơn một chút, nhưng không phải nàng ghen tị hai người bọn họ. Mà nàng ở đây thương tâm chính là không giải quyết được việc gì.

" Jennie, chúng ta báo cảnh sát đi."

" Được chứ?"

Jennie quay qua nhìn nàng, như vậy nàng có khó xử với ba mẹ không? Nếu họ biết hai người còn qua lại, thì sao đây?

" Ừm."

Dĩ nhiên gật đầu, nàng đã quyết định. Trước mắt gì cũng không quan trọng, Lisa là tất cả đối với nàng.

Thế nhưng không hiểu sao, nàng luôn dự cảm chẳng lành.

" Được, vậy em bây giờ tới đồn cảnh sát."

Đã quá 72 giờ rồi, hẳn là báo người mất tích sẽ không có vấn đề gì.

" Chị cũng đi."

Nàng đã lâu sạch nước mắt, nắm túi sách đứng dậy muốn đi cùng cô.

" Vậy em theo hai người."

Chaeyoung nói, và phía sau Son Wendy cũng đồng loạt theo chân.

Ra khỏi căn hộ của Lisa và nàng, bốn người lên ô tô tới thẳng trụ sở cảnh sát thành phố, mà Son Wendy hôm nay đảm đương vị trí xế lái.

Tới trước đồn cảnh sát đã là hai mươi phút sau, Jisoo cùng Jennie luôn đi đầu. Son Wendy lắc đầu, dù sao là người thân bọn họ, nóng lòng như vậy cũng không phải lạ. Có điều so với Kim Jennie, đại tiểu thư hình như có chút khác biệt.

giống như nhìn ra cái đó vượt lên tình mẫu tử giữa Jisoo Lisa.

" Sao vậy?"

Phát hiện Son Wendy có chút thất thần, Chaeyoung quay đầu hỏi thăm. Nghe người kia phất tay nói không sao, nàng cũng không để tâm mà tiếp tục theo sao hai người phía trước. Trong lòng nàng thực ra cũng có suy nghĩ riêng.

buông bỏ rồi, nhưng thấy nôn nóng như vậy, nơi nào đó ích kỷ Chaeyoung chút chạnh lòng.

" Vậy nhanh một chút."

Để ý hai người kia đã muốn cách xa, Chaeyoung kéo tay Son Wendy thúc giục. Nàng biết, bây giờ không phải lúc ăn dấm chua.

Tâm tư hai người phía sau ra sao? Cả Jisoo và Jennie đều không biết, trong lòng có tảng đá lớn đè lên, họ không còn chỗ nghĩ đến việc khác, kể cả nhìn nhận về mặt tình cảm của người ngoài. Việc cần làm trước mắt là thông báo tìm người, không ai hy vọng Lisa xảy ra chuyện đâu.

" Jisoo?"

Bất quá có người kêu nàng, ở lúc chưa bước vào bên trong cảnh cục, nàng quay ngang, phát hiện người kia là Park Sooyoung.

Sooyoung, phải rồi! Cậu ấy hiện chẳng phải thư của Lisa ư? Nàng làm sao lại quên không dấu vết?

Khoảng cách vài mét dưới bước chân vội vã của nàng, nàng thật nhanh đã ở trước mặt cô.

" Sooyoung, Lisa...cậu biết Lisa ở đâu không?"

Tựa như đem cô thành phao cứu hộ cuối cùng của mình, mắt nàng không tự chủ nóng lên nhìn cô.

Ách!

Đối với ánh nhìn khẩn thiết từ Jisoo, Park Sooyoung có bao nhiêu bình tĩnh cũng bị đánh bay. Nhất thời nghẹn lời, trước mặt người bạn thân nhất cô lại không biết làm sao đối đáp.

" Mình không tìm được Lisa, đã qua một tuần. Mình không biết Lisa đi đâu."

Lệ trong mắt nàng trực trào dâng lên, tay Park Sooyoung bị nàng nắm có chút đau. Giống như một lời không đáp ứng được mong muốn, nàng sẽ trực tiếp ở nơi này khóc nghẹn.

" Mình...mình...."

Mình phải nói sao đây?

Park Sooyoung cắn môi, cuộc đời làm cảnh sát, gặp được hai mẹ con nàng, cô chính là gặp những điều chưa bao giờ gặp qua, đều rất khó xử.

----------------------------

Tin không? Chừng 4-5 chap nữa sẽ hoàn nha?

Ngủ ngon cả nhà

08.04.2019