Chương 7: Không tệ

Tầng hầm.

"Anh Chí Trạch, hay anh để em lái đi? Đường đến chỗ này có chút khó đi. Em chạy vững tay lắm!" Bước đến chiếc xe, Lệ Chí Hạ hỏi.

"Ừm." Anh khởi động xe bằng chìa khóa cho cô rồi ngồi vào ghế lái phụ.

Cô ngồi vào ghế lái, mặt hớn hở rồi nhấn ga, phóng xe ra khỏi tầng hầm, bỗng---

Xe dừng gấp lại, "Anh đợi em chút nhé!" Cô bước xuống xe.

Trên người cô vẫn là chiếc váy trắng xẻ tà, đôi giày cao gót trắng và kiện áo khoác lông đen dày đầy khí thế. Cô đeo kính râm đen bảng to, không đeo khẩu trang.

Ngụy Chí Trạch nhìn kính chiếu hậu liền thấy có chiếc xe sedan màu đen phổ thông rồi hướng mắt đến cô nàng đang khí chất kiêu ngạo bước đến chiếc xe đó.

Lệ Chí Hạ đến bên chiếc xe đó, gõ cửa kính, cửa kính hạ xuống.

Tay cô chống lên xe, "Quay chụp được gì rồi?"

Tên paparazi trong xe có chút run sợ, "Từ chung cư của hai người rồi đến đây sau đó hai người lên xe..."

Cô kéo kính râm của mình xuống một chút, nhướng mày nhín hắn ta rồi chậm rãi nói: "Quay thì vẫn có thể quay, nhưng chưa phải bây giờ có thể làm hotsearch. Liên hệ với quản lí của tôi để biết làm gì."

Hắn ta ngẩng ra sau đó phát hiện đây là quá hời, không những không bị đập máy ảnh mà còn được tin tức tuy rằng sau này mới có thể bùng nổ, còn có khả năng nóng hơn: "Vâng, vâng. Cảm ơn cô Lệ."

Lệ Chí Hạ giải quyết xong liền đi đến chiếc xe của nam thần đang đợi cô. Cô lại nhấn ga, phóng xe vào làn đường nhộn nhịp rồi vòng vèo mấy đường mới đến một biệt thự nằm trên núi.

Ngụy Chí Trạch ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô vui vẻ lái xe. Nhướng mày ngẫm nghĩ, kĩ thuật lái xe không tồi, khá lụa.

Cô chạy xe vào sân vườn của biệt thự. Ở đó đã có 5 chiếc xe, toàn là xe sang.

Trên đường đi cô đã nói sơ qua cho anh hiểu. Nhóm người của cô đã chơi từ lúc sinh ra, đến bây giờ cũng hơn 20 năm. Mỗi người đều có cá tính riêng nhưng đều là người tốt và nhiệt tình nếu không đắc tội với họ.

Ngụy Chí Trạch xuống xe, đi cạnh cô đến sân sau của biệt thự, ở đó đã có đầy đủ người.

Lệ Chí Hạ vì phải đóng giả là một cô gái ngọt ngào, nhiệt tình nên không dám hành động lỗ mãng cũng như nói tục, giọng cô lanh lảnh gọi:"Chí Hạ tới rồi đây!"

"Tới rồi, tới rồi! Đợi cậu nãy giờ đói chết đi được!" Đông Phương Thiên Hàn thấy Lệ Chí Hạ liền mừng rỡ.

"Hey man!" Lệ Chí Hạ tới liền đập tay Đông Thiên Hàn rồi ôm một cái thật chặt.

"Khụ khụ..." Nhìn đến sự thân mật này, anh cảm thấy hơi khó chịu.

"À à, xin lỗi anh Chí Trạch. Để em giới thiệu anh!" Lệ Chí Hạ nhanh chóng quay qua nói.

"Đây. Như mọi người thấy, ảnh đế của chúng ta- anh Ngụy Chí Trạch! Hôm nay quay chụp xong em hỏi anh Chí Trạch không bận gì nên mời anh đến đây ăn luôn!"

"Xin chào mọi người! Hôm nay làm phiền mọi người rồi!" Ngụy Chí Trạch cúi người chào hỏi.

Tất cả:"Không sao! Chúng tôi rất hoan nghênh anh!"

"Để em giới thiệu mọi người!... Đây là Lâm tổng của Lâm thị- Lâm Bội Thần. Anh ấy là anh của Lâm Bội Bội! Còn cái tên mặc áo sơmi trắng lực lưỡng đằng kia là Nhan Bội Tước, là đại tá quản lí mấy bọn lính đặc chủng trong quân đội, là em song sinh của đại ca! Nhưng anh ta mang họ ngoại." Giới thiệu ngang đây Lệ Chí Hạ liền bị ngắt.

"Nè, nhóc con! Em gọi ai là tên kia vậy hả? Anh lớn tuổi hơn em!" Nhan Bội Tước khó chịu.

"Em gọi vậy đó! Vốn mình có ưa gì nhau đâu mà phải nói cho thân thiết!" Lệ Chí Hạ nói lại.

"Rồi ok! Xem như anh đây chưa nói gì!"

"Đó. Tên đó là một nhân vật không quan trọng nên anh không cần quan tâm cũng được!" Cô cười hì hì.

"Con nhóc chết tiệt này! Muốn chết hả!" Nhan Bội Tước thật giận.

"Rồi sao? Anh vật em à? Em sợ quá đi! Y Y, cậu bảo vệ tớ phải không?" Lệ Chí Hạ thấy Đường Song Y đi ra liền nói.

"Hả? Hừm... Không! Tớ bảo vệ Tước ca!" Đường Song Y trực tiếp gâm một dao vào tim Lệ Chí Hạ.

"Hừ! Cậu được lắm!... Thôi, tiếp theo! Kia là Đông Phương tổng của Đông Phương thị- Đông Phương Thiên Hàn. Cậu ta là chí cốt của em! Trong bốn người mặc dù cậu ta lớn thứ ba nhưng vì vật lộn thua Lục tổng nên bị xếp thành thứ tư."

"À. Suýt nữa thì em quên đại tẩu! Kia là đại tẩu- Bạch Tư Tranh!... Còn Song Y, Bội Bội và Vũ Hạo anh cũng gặp rồi nhưng cũng để em giới thiệu luôn! Song Y là đại tiểu thư của Đường gia, cậu ấy mang họ ngoại giống với nhị ca bên kia. Anh có thể gọi cậu ấy là Ellei Bourdain vì cậu ấy là con của đầu bếp nổi tiếng nhất của Pháp là Louis Bourdain. Lục Vũ Hạo thì là Lục tổng rồi! Cậu ta là ít tuổi nhất trong bốn người nhưng vật lộn thì đứng thứ hai sau tên nhị ca nhưng cậu ta không thích số 2 nên cậu ta lấy số 3. Anh muốn gọi mọi người sao cũng được." Nói tới đây cô nhớ ra là anh 27 tuổi, cũng bằng tuổi đại ca rồi...

Nói xong cô lại tiếp tục giới thiệu: "Lâm Bội Bội thì là em của đại ca và nhị ca nên anh cũng biết đó. Cậu ấy đang là bác sĩ thực tập năm tư---"

"Ừ hừm... Stop! Chuyện lúc nãy tớ tính nói là vấn đề này! Cỡ 1 tháng nữa tớ sẽ không còn là bác sĩ thực tập nữa mà sẽ làm bác sĩ luôn nhé." Lâm Bội Bội lên tiếng.

"Hả? Sao lại tốt nghiệp sớm vậy?" Mọi người đều thắc mắc.

"Thì giờ mọi người nhìn đi! Trong đám, ai cũng là giám đốc rồi diễn viên nổi tiếng, đều đi làm cả rồi! Vậy mà có một mình em là sinh viên năm tư. Em cũng hơn 21 rồi, 2 tháng nữa em với Hạo sẽ là 22 vậy mà mọi người có thấy một trời một vực không! Biết vậy trước kia em nhảy cấp 3 cho rồi, dại dột ở lại học 3 năm cấp 3 để bồi dưỡng y thuật với ông nội rồi mới qua Mỹ học." Lâm Bội Bội mắt dường như có chút nóng.

"Haha... Vậy thôi đó hả?" Mấy người cười lên.

"Bảo bối, em đâu nhất thiết phải đi làm làm gì? Ở nhà có tụi anh lo là được mà!" Lâm Bội Thần cười nói.

"Đúng vậy bảo bối! Anh lo cho em được mà!" Nhan Bội Tước cũng cười muốn ngất.

"Em sao lại không đi làm được! Lâm gia chúng ta chả lẽ như vậy sẽ không có người thừa kế y học sao? Với lại hai anh có thấy là khi anh cả chọn đi quản lí Lâm thị ông nội đã tức giận như thế nào không! Bởi vậy em mới học y đó!... Và còn một điều quan trọng! Ở nhà, bà nội không thương em, bắt em đi lấy chồng! Huhu..." Nói ngang đoạn này Lâm Bội Bội khóc rồi.

"Ấy, ấy... Mà cậu kết hôn với ai vậy? Chả lẽ không phải là Vũ Hạo hay sao?" Lệ Chí Hạ bữa trước đi ăn quên hỏi vấn đề này.

"Huhu ớ--- Cậu nói cái gì?" Lâm Bội Bội ngừng ngay cơn khóc.

"Thì chả phải trong đám chỉ có Vũ Hạo hợp với cậu để kết hôn thôi sao? Chả lẽ bà nội Lâm lại đi lựa cho cậu người khác?" Lệ Chí Hạ tiếp tục nói.

"Ờ đúng nhỉ! Tại sao lúc bà nội nói tớ kết hôn lại không nói tên người kết hôn? Anh cả, anh hai, hai người có biết người đó là ai không?" Cô ấy quay qua hỏi hai người anh của mình.

Và bây giờ, cả đám người trừ Lệ Chí Hạ và Ngụy Chí Trạch cùng Lâm Bội Bội ra thì trên mặt mọi người không còn là nét cười khi cô khóc nói nữa mà là một nét duy nhất là đơ!

Mà hơn cả đơ chính là khuôn mặt đang vừa tỏa ra sát khí vừa muốn thêu đốt Lệ Chí Hạ của Lục Vũ Hạo.

"Bảo bối, bà nội có nói với anh. Cậu ta là, là... Giản Nam, đúng vậy là Giản Nam!" Lâm Bội Thần nặn óc lắm mới ra được cái tên.

"Cậu ta là cháu của bạn bà nội. Đang du học ở bên Mỹ. Sắp tới sẽ về nước để quản lý công ty của nhà cậu ta!" Bây giờ thì Nhan Bội Tước cố gắng vận hết công năng của em sinh đôi để phối hợp với anh trai.

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Mọi người đều nói.

"Giản gia sao? Không phải thành phố A chúng ta chỉ có Giản gia của con nhỏ Giản Lam Vy thôi sao? Mà nhà đó cũng chỉ có mình cô ta? Ưm---" Lệ Chí Hạ thắc mắc nói.

"Ấy, Chí Hạ cậu nói cái gì vậy?... Chả lẽ cậu muốn chết?" Đông Phương Thiên Hàn chạy qua bịt miếng, kéo Lệ Chí Hạ đi qua ghế bên kia rồi thì thầm câu sau.

Ngụy Chí Trạch vẫn nhìn vào hành động thân mật của hai người kia.

"Đúng vậy! Chí Hạ cứ giỡn hoài! Giản gia này là Giản gia của thành phố C cơ!" Bạch Tư Tranh cũng cười cười nói giúp.

"Em không biết tên đó là ai nhưng nếu gặp em sẽ đánh cho tên đó một trận vì vì hắn mà bà nội ép em lấy chồng!" Lâm Bội Bội căm tức nói.

"Haha. Em đã đói chưa? Đi ăn trưa thôi! Đã quá trưa rồi đó! Mọi người cũng mau vào nhà ăn thôi! Lát nữa rồi chúng ta nướng thịt!" Bạch Tư Tranh đẩy Lâm Bội Bội đi vào trong nhà rồi nháy mắt nói mọi người theo.

"Ngụy ảnh đế, anh chắc làm việc mệt lắm rồi. Anh uống chén canh này rồi đợi chút ăn cơm. Canh này có lợi cho sức khỏe lắm!" Đường Song Y đến đưa chén canh cho Ngụy Chí Trạch.

"Cảm ơn." Anh uống xong thì theo vào mắt cũng không quên nhìn qua đôi trai gái đang kéo nhau ra xa. Trong lòng anh nhộn nhạo.

Ngụy Chí Trạch ngồi xuống bàn cơm cùng mọi người. Bây giờ anh mới ngẫm ra một điều.

Ồ... Lâm gia, Lục gia, Nhan gia, Đường gia, Đông Phương gia, Bạch gia,... Lệ gia...

Lục đại gia tộc.

Cô nàng kia chắc là người của Lệ gia vì không lí nào một bộ 6 gia tộc đã có hết 5 gia tộc mà thiếu được Lệ gia, hơn nửa, cô nàng này cũng họ Lệ. Và nếu nhớ không lầm thì người Lệ gia sẽ có hình xâm hình hoa bỉ ngạn trên người.

Ồ, người của Lycoris. Không tệ...

Nhưng dù vui như thế nào, trong lòng anh vẫn không thể nào nguôi được sự khó chịu, bức rức. Cô nàng kia sao cứ thân mật với họ Đông Phương kia chứ?

~~~~~~~~~~~~~~~~