Chương 8: Chưa từng hối hận

Sau khi đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Cẩm Dư Niên trực tiếp đưa Cố Diệp Ly đến nơi ở của anh.

Đây là lần đầu tiên Cố Diệp Ly đến nhà anh. Vừa bước vào cửa cô đã sốc, cô đứng chôn chân ở cửa nhìn phòng khách rộng lớn được bày trí hai tầng sang trọng. Ánh đèn vàng tựa như dát vàng lên mỗi đồ vật trong nhà khiến Cố Diệp Ly choáng ngợp.

Thấy cô không vào, Cẩm Dư Niên một bên thu dọn đồ đạc hỏi, “Sao vậy? Em vào đi, cứ tự nhiên.”

Cố Diệp Ly ậm ờ cho qua, hai mắt vẫn trợn tròn nhìn mọi thứ xung quanh, bước đi cảm thấy có chút nặng nề.

Mặc dù Cẩm Dư Niên đã nói anh có nhà nhưng không ngờ lại ở đây. Giá nhà ở khu này đắt kinh người, thậm chí một mét vuông có thể bằng thu nhập cả năm của Cố Diệp Ly. Có một điều mà cô chắc chắn, người tầm thường sẽ không thể sống ở đây.

Cẩm Dư Niên nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, anh bật cười, “Sao thế, sợ đến đây anh sẽ ăn thịt em sao?”

“Cái gì chứ? Em sợ cái gì chứ? Chỉ là…” Cô lén lút quan sát biểu cảm trên gương mặt anh, “Nhưng chắc đây không phải trò đùa ngày Cá tháng Tư chứ?”

Lần này Cẩm Dư Niên bắt đầu phiền lòng. Suốt đường đi cô đã hỏi đi hỏi lại vấn đề này, thực sự khiến anh bực mình, “Đương nhiên không phải. Em nghiêm túc đề nghị kết hôn, anh cũng không đùa cợt mà đồng ý. Trên phương diện pháp luật, chúng ta đã là vợ chồng. Từ nay về sau em sẽ là nữ chủ nhân ở đây, thế nên em không cần phải cảm thấy lo lắng.” Cẩm Dư Niên cau mày nói, “Đừng để anh giải thích suốt một vấn đề được không?”

Nói xong anh nắm tay cô dỗ dành, “Không phải em nói tối nay sẽ làm đồ ăn ngon sao? Bếp ở kia, giao cho em cả đó.”

Nghe vậy Cố Diệp Ly cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cô nở nụ cười xinh đẹp vô tư, “Được rồi, anh chờ một chút nha.”

Cẩm Dư Niên ngồi ở sô pha phòng khách, lật xem từng trang văn kiện nhưng không thể tập trung. Anh không nhịn được liền quay về phía phòng bếp nhìn xem Cố Diệp Ly đang nấu ăn. Thao tác của cô có chút lóng ngóng, lại còn cầm theo cái nắp nồi lớn che chắn phía trước. Cái này thực sự có thể nấu ăn sao?

Cẩm Dư Niên lập tức đứng dậy đi về phía Cố Diệp Ly, anh nhẹ nhàng ôm cô từ đằng sau, đầu vùi vào hõm vai trắng nõn, “Anh giúp em nhá.”

Cố Diệp Ly vỗ về, “Không cần, em nấu nhanh thôi, hay là anh đi tắm trước đi.”

“Thực sự không cần sao?”

“Ừm, không cần.”



Tập đoàn Cẩm Thị

“Này, Cố thiếu gia nghe tôi nói, lần sau đừng để tôi đi hầu hạ vị Từ Hy Thái hậu kia nữa. Cậu có biết cô ta đã gây khó khăn, hành hạ tôi như thế nào không? Hôm qua suýt chút nữa đã ăn thịt tôi rồi.” Lục Nam Trầm có bao nhiêu cay đắng liền bắt đầu xả ra.

Cẩm Dư Niên nhìn anh, trong lòng thầm chửi, rõ ràng anh bỏ tiền thuê Lục Nam Trầm làm việc, nhưng mỗi lần anh ta vào phòng lại chỉ lải nhải rồi uống cà phê. Cẩm Dư Niên không muốn truy cứu chuyện này, anh tiếp tục làm việc, “Vậy cô ta ăn thịt anh rồi?”

“Cô ta gần như xé rách cạp quần của tôi.” Lục Nam Trầm trợn mắt, giơ tay ra hiệu, “Chỉ một chút nữa thôi, cậu không biết đang sợ như thế nào đâu, một chút nữa là trinh tiết của tôi sẽ bị cướp mất.”

Cẩm Dư Niên cười lạnh, “Trinh tiết? Anh còn nhớ rõ hai chữ đó viết như thế nào sao?”

“Đương nhiên tôi nhớ. Nếu không tin thì tôi sẽ viết cho cậu xem.”

“Chậc, thôi khỏi.” Cẩm Dư Niên buông tài liệu trong tay cuống, anh ngả lưng về phía sau, “Lục Nam Trầm, anh thông cảm cho người ta một chút. Cô gái này trước mặt người khác thì kiêu ngạo hống hách nhưng không chịu được việc ở nhà một mình vào buổi tối.”

“Thông cảm cho cô ấy? Vậy ai thông cảm cho tôi?” Lục Nam Trầm vừa rót cà phê vừa nhìn Cẩm Dư Niên, “Phải đem cô ấy ngồi ở ghế của Từ Hy Thái hậu, thực sự rất mệt.”

“Thần tượng quốc dân xinh đẹp, nhân vật có sức ảnh hưởng cực lớn. Có biết bao nhiêu người đàn ông muốn quan hệ với Mạnh Ninh, cô ấy cho anh cơ hội lớn như vậy, sao anh không biết tận hưởng? Có gì mà phải phàn nàn?”

“Cô ta muốn lợi dụng tôi, cậu hiểu không hả Cẩm thiếu gia.” Lục Nam Trầm hét lên, “Hơn nữa cậu thực sự cho rằng tôi ngu ngốc đi dây dưa với loại người như Mạnh Ninh sao?”

“Ừm, đúng là có lợi cho cô ấy. Là ai khiến Mạnh Ninh trở nên nổi tiếng như vậy chứ!”

Lục Nam Trầm xua tay, “Mà lại nói, hôm qua hẹn hò với tình nhân nhỏ của cậu như thế nào rồi? Cậu có nhân cơ hội đó để làm mấy việc đó không?”

“À, đúng rồi, chúng tôi đã kết hôn.” Cẩm Dư Niên bình thản nói.

Nghe vậy Lục Nam Trầm cười phá lên, “Tôi nói này Cẩm Dư Niên, cậu có nhầm lẫn gì không? Ngày Cá tháng Tư đã qua rồi, cậu còn ở đó đùa giỡn, chẳng có chút thú vị nào.”

Vừa nói Lục Nam Trầm vừa quan sát biểu cảm của Cẩm Dư Niên, thấy đối phương cực kỳ nghiêm túc, nụ cười trên mặt Lục Nam Trầm cũng dần dần nhạt đi, “Cậu, cậu, cậu đang đùa tôi phải không?”

“Trông tôi giống như đang giỡn lắm sao?” Cẩm Dư Niên nghiêng đầu nhìn anh, hai tay vắt chéo lên sau đầu, “Hôm qua tôi và cô ấy đã đăng ký kết hôn rồi.”

Lục Nam Trầm nghe xong liền bất động, một lúc lâu sao mới hỏi lại, “Cẩm Dư Niên, cậu thực sự nghiêm túc sao?”

“Ừm.”

Lúc này thư ký gõ cửa, “Chủ tịch, tài liệu anh yêu cầu đã sửa lại theo chỉ dặn.”

“Ừm, đưa nó cho tôi.”

Mãi đến khi thư ký rời đi, Lục Nam Trầm mới rùng mình tỉnh táo lại, “Cẩm Dư Niên, có phải cậu nhất thời bồng bột nên cùng cô gái đó kết hôn? Cậu có từng nghĩ đến hậu quả không?”

Cẩm Dư Niên nhìn tài liệu trong tay, anh trầm mặc một hồi rồi nói, “Có lẽ chỉ là nhất thời, nhưng ít ra đến bây giờ tôi vẫn chưa hối hận. Về phần hậu quả thì cũng chưa nghĩ tới.”