Chương 9: Thực sự kết hôn

Lục Nam Trầm há hốc mồm nhìn Cẩm Dư Niên, hai người quen biết cũng trên dưới mười năm, anh biết rõ Cẩm Dư Niên là người rất thận trọng, chứ không phải bồng bột nhất thời. Mải suy nghĩ, Lục Nam Trầm suýt chút nữa làm đổ cà phê trên tay, “Cẩm Dư Niên, à không, Cẩm thiếu gia, tôi thực sự ngưỡng mộ cậu. Mười năm quen biết, anh đây chưa thấy cậu vướng vào mối tình nào. Vậy mà bây giờ từ quen biết, hẹn hò đến kết hôn, tất cả chưa đến nửa tháng. Tôi đây không biết nên chúc phúc hai người hay nhắc nhở hậu quả sau này nữa.”

Lục Nam Trầm cẩn thận đặt cốc cà phê xuống bàn, “Vậy, cậu chắc chắn cô ấy không quan tâm tới địa vị và tài sản của Cẩm Thị?”

“Cô ấy… hình như còn không biết tôi là ai.” Cẩm Dư Niên suy ngẫm một chút, quả thật Cố Diệp Ly chưa từng hỏi về công việc hay gia thế của anh.

Nghe đến đây, Lục Nam Trầm không nhịn được mà kêu lên. Anh nhìn Cẩm Dư Niên một hồi lâu mới định thần lại, “Cậu nói Cố Diệp Ly không biết thân phận Cẩm thiếu gia kia? Định đùa tôi à?”

“Tôi không đùa.”

“Nếu như lời cậu nói thì tôi đây thực sự khâm phục cô gái đó. Mà này, sao cậu dám kết hôn với người ta?”

Cẩm Dư Niên không nói gì mà chỉ cười nhẹ một tiếng. Lục Nam Trầm cũng không có ý định đợi đối phương trả lời, anh hỏi tiếp, “Nhưng người nhà cậu liệu có chấp nhận một người phụ nữ không rõ nguồn gốc như vậy làm con dâu nhà họ Cẩm không?”

“Họ không có quyền can thiệp.”

Cẩm Dư Niên không quan tâm cái gì mà hào môn gia thế hay môn đăng hộ đối, việc anh qua lại với ai, bản thân anh là người quyết định.

“Mong là vậy. Nhưng với tư cách là một người bạn, tôi nhắc nhở cậu một chuyện, tôi có thể nuôi một người no để cả nhà đói. Nhưng cậu không phải Lục Nam Trầm tôi, cậu là con trai lớn nhà họ Cẩm..”

Cẩm Dư Niên trầm mặc nhìn Lục Nam Trầm, vấn đề này anh tự khắc hiểu rõ. Đôi khi anh thấy ngưỡng mộ Lục Nam Trầm, điều kiện gia đình đủ tốt, lại có thể tự do tự tại bỏ bê tập đoàn Lục Hoa rồi chạy đến Cẩm Thị chơi bời.



Công ty quảng cáo Vân Khánh

“Cố Diệp Ly.”

Quản lý đứng ở ngoài cửa văn phòng gọi hai lần nhưng không thấy cô trả lời. Cố Diệp Ly đang nằm dài trên bàn gần như đã ngủ quên. Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy liền đá vào ghế cô để nhắc nhở.

Cố Diệp Ly tỉnh lại, mơ màng nhìn đồng nghiệp, “A, có chuyện gì sao?”

Đồng nghiệp không nhiều lời mà chỉ bĩu môi, nháy mắt ra hiệu đằng sau rồi nhanh chóng tiếp tục làm việc.

Cố Diệp Ly quay người lại vừa đúng lúc quản lý đi tới.

“Cố Diệp Ly, không nghe thấy tôi gọi sao?” Quản lý tên Hà Triết, là một tên lùn mập mạp. Lão già này nổi tiếng xảo quyệt, keo kiệt, đặc biệt khó đối phó.

“À, thực ra tôi có trả lời anh rồi, hình như anh không nghe thấy. Tôi xin lỗi nha.” Đối với tình huống như vậy, nhất định phải tìm lý do hợp lý rồi xin lỗi, “Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”

Hôm nay tâm tình của quản lý Hà có vẻ rất tốt nên không gây khó dễ cho Cố Diệp Ly, ông đưa cho cô một tập tài liệu rồi nói, “Kế hoạch này cần sửa lại một số chỗ, nên cho thêm số liệu khảo sát thực tế để dễ thuyết phục khách hàng. Sửa gấp rồi đưa chúng đến Cẩm Thị, gửi cho giám đốc Trần của bộ phận sáng tạo.”

“Được, tôi biết rồi.” Cố Diệp Ly cầm lấy văn kiện, nhìn quản lý rời đi, sau đó ngồi xuống thở dài.

“Này Diệp Ly, có vấn đề gì xảy ra với em à? Nhìn xem, thành mắt gấu trúc luôn rồi.”

Một người đồng nghiệp khác thấy vậy liền trượt ghế đến bên cạnh cười hùa vào, “Có phải tối qua hẹn hò với bạn trai rồi về muộn không?”

Cố Diệp Ly đẩy hắn ra, hung ác trừng mắt, “Đừng có nói linh tinh, không phải như vậy.”

Thấy Cố Diệp Ly không muốn nói tiếp, hai người đồng nghiệp liền ồ lên rồi quay lại công việc của mình. Nhưng đứng là cô ngủ không ngon giấc, cả đêm bị tên khốn Cẩm Dư Niên hành hạ. Cô không biết anh ta lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy, không những phá hỏng giấc ngủ của cô, lại khiến cả người mệt mỏi, rời rã. Nhất là cái lưng đáng thương bây giờ đau nhức vô cùng, mỗi lần cử động lại đau muốn khóc luôn.

Cô ấn ấn vào cái eo nhỏ tội nghiệp của mình, thở dài, “Lưng đau nhức, toàn thân mệt mỏi. Thật sự không muốn làm việc một chút nào.”

Một đồng nghiệp thấy vậy cũng kêu than, “A, bà dì đến rồi sao? Thật đáng thương! Tôi nói này, mỗi lần bà dì đến, tôi chỉ muốn thiến tất cả đàn ông trên thế giới. Tại sao chỉ có phụ nữ chúng ta chịu đựng nỗi đau này mỗi tháng chứ?”

“Trời đất, phụ nữ các người thật nhẫn tâm.” Nam đồng nghiệp ở một bên đi tới cười nói, “Độc ác như vậy, cẩn thận không có người con trai nào muốn yêu đương hay kết hôn với mấy người.”

Cố Diệp Ly không còn sức đùa giỡn với mọi người. Trước mắt còn có công việc quản lý vừa giao, cô nhìn đồng hồ nói, “Này, không nói chuyện nữa. Giờ tôi phải sửa lại kế hoạch rồi đưa tài liệu tới Cẩm Thị, bằng không sẽ không hoàn thành trong ngày hôm nay mất.”

Nói xong cô liền cắm mặt vào máy tính, trước mắt cần rà soát lại toàn bộ để phát hiện những chỗ cần chỉnh sửa. Khách hàng lớn như Cẩm Thị, cô không thể làm qua loa được, nếu không sẽ bị quản lý gọi vào phòng và mắng cho một trận mất.

Phải đến đầu giờ chiều cô mới hoàn thành xong, Cố Diệp Ly vươn rộng cánh tay để các khớp xương trên cơ thể được thả lỏng. Cô uống một ngụm cà phê lấy lại tỉnh táo rồi lập tức cầm túi xách lên, chán nản rời khỏi công ty.

Tập đoàn Cẩm Thị là tòa nhà lớn màu trắng, nó luôn nổi bật trong thành phố Hoa Nam này. Vì đã từng đến đây hai lần nên cô nhanh chóng đi thẳng vào thang máy và đến tầng mười năm của bộ phận sáng tạo.

Trùng hợp, vừa ra khỏi thang máy thì cô đυ.ng phải Lục Nam Trầm. Anh vừa cúp điện thoại, có chút ngạc nhiên nhìn Cố Diệp Ly, “Chào, không ngờ gặp em ở đây.”

Dù sao thân phận Cố Diệp Ly bây giờ là vợ của Cẩm Dư Niên, đương nhiên anh phải chào hỏi một chút, biết đâu có thể tăng chức tăng lương.

Cố Diệp Ly nhìn qua một lượt, xác thực không quen người này, “A, chào anh, anh là…”

“Em không nhớ anh sao?” Lục Nam Trầm đút tay túi quần, mỉm cười nhìn cô.

“Thực xin lỗi, em không nhớ chúng ta đã gặp ở đâu.”

“Mấy ngày trước em đυ.ng phải anh ở quán cà phê, giờ nhớ ra chưa nào?” Lục Nam Trầm cười vui vẻ.

“À.” Quả thực hôm đó có đυ.ng trúng người này, “Thật trùng hợp.”

Lục Nam Trầm gật đầu, anh nhanh chóng đánh giá người con gái trước mặt. Anh thực sự không hiểu, một người bình thường, không có sức hấp dẫn như Cố Diệp Ly làm thế nào mà khiến Cẩm Dư Niên quyết định kết hôn.

Chậc, là kết hôn. Đại thiếu gia Cẩm Thị lại gả cho một cô bé tầm thường như này!

Nghĩ tới đây, Lục Nam Trầm bất giác rùng mình.

“Em đến Cẩm Thị là có chuyện gì sao?” Lục Nam Trầm hỏi.

Cố Diệp Ly giơ tài liệu trong tay lên, “Em đến đây để bàn giao một số tài liệu. Nhân tiện, giám đốc sáng tạo bên anh có ở đó không?”

Lục Nam Trầm gật đầu, “Anh vừa cùng cô ấy bàn chút công việc, chắc vẫn còn bên trong đó.”

“Vậy sao, cảm ơn anh nha. Bây giờ em cần đi giao tài liệu, sau này có dịp sẽ nói chuyện thêm.” Cố Diệp Ly mỉm cười, cúi đầu chào đối phương.

Lục Nam Trầm trầm mặc nhìn Cố Diệp Ly đi vào, suy nghĩ một chút anh quyết định đi vào thang máy gọi cho Cẩm Dư Niên.

“Tôi nghe, có chuyện gì vậy?” Đầu dây bên kia vang lên thanh âm lạnh băng của Cẩm Dư Niên.

“À, tôi vừa gặp vợ của cậu ở công ty chúng ta. Hiện tại đang nói chuyện với bộ phận sáng tạo.”

“Thật sao?”

“Ừm, thấy bảo đến đây đưa một số tài liệu.” Lục Nam Trầm tặc lưỡi, “Cô bé này không nổi bật lắm nhưng cười cũng đáng yêu đấy.”

“Được, tôi biết rồi.” Nói xong anh liền cúp điện thoại khiến Lục Nam Trầm cau mày chửi thề vài câu.

Cẩm Dư Niên nhìn điện thoại suy nghĩ một lát, sau đó quyết định đứng lên rời khỏi văn phòng.