Chương 6: Ngày cá tháng tư

Cố Diệp Ly không phải loại cô gái còn trẻ hay đeo bám. Cô có công việc của riêng mình và anh cũng vậy, cô tôn trọng và chấp nhận rằng thời gian hẹn hò hằng ngày bị hạn chế là sau khi tan sở bao gồm bữa tối và cả sau bữa tối. Quan hệ của Cố Diệp Ly và Cẩm Dư Niên đang diễn ra ở một chế độ hài hòa nhất định, và cả hai người đều thoải mái.

“Bruzz bruzz…”

Điện thoại di động trên bàn không ngừng rung lên, bây giờ cô đang phải hoàn thành báo cáo gấp nên chưa thể nghe máy. Một lúc sau điện thoại cũng im lặng, cô tự nhủ sẽ gọi lại trong vài phút tới.

Thế nhưng điện thoại lại rung lên lần nữa, cô đành phải bắt máy, “Xin chào, Cố Diệp Ly nghe.”

“Tối nay em có thời gian ăn tối cùng nhau không?” Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Cẩm Dư Niên vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

Ban đầu Cố Diệp Ly có chút sửng sốt, sau đó tươi cười kẹp điện thoại giữa vai và tai, còn hai tay tiếp tục công việc của mình, “Có lẽ tối nay không được, em phải tăng ca.”

“Vậy sao!”

Đột nhiên Cố Diệp Ly nhìn thấy quản lý đi vào, cô ngừng ngõ phím, cúi thấp mặt cố gắng để màn hình máy tính che được bản thân, cô nhỏ giọng nói, “Quản lý của em đang tới, tối mai được không?”

Lần này tới Cẩm Dư Niên sửng sốt một lát, sau đó cười nói, “Ừm, được.”

Đây là cách hai người họ hẹn hò, yêu đương với nhau, đơn giản và thoải mái.

Ăn uống, xem phim, đi mua sắm, mỗi tối sẽ chúc ngủ ngon…

Những đôi yêu nhau làm gì thì họ cũng sẽ làm, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là họ dường như đạt được sự đồng thuận không cần nói ra là chưa bao giờ nhắc đến nhau trước mặt bạn bè.



Thành phố về đêm rất đẹp, đứng trên vòng đu quay nhìn xuống lại càng hấp dẫn, cả thành phố sáng đèn đều thu vào tầm mắt. Cố Diệp Ly kinh ngạc trước cảnh đẹp này, nhất thời không nói lên lời.

“Thích không?” Cẩm Dư Niên đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Cố Diệp Ly chỉ gật đầu vài cái, bởi cô vẫn còn đang đắm chìm trước cảnh đẹp này.

“Chúc mừng sinh nhật.” Cẩm Dư Niên thản nhiên nói.

Cố Diệp Ly quay đầu nhìn anh, điều khiến Cẩm Dư Niên ngạc nhiên chính là hai mắt cô lại long lanh nước, “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?”

Cẩm Dư Niên cười nhìn cô, “Muốn biết, anh sẽ tự tìm cách để biết.”

Cố Diệp Ly nghe được lời này không nhịn được mà muốn khóc, cô ôm chầm lấy anh để không may có rơi nước mắt thì cũng có thể giấu đi, “Cảm ơn anh, Cẩm Dư Niên. Anh là người đầu tiên nhớ đến sinh nhật của em, trước nay chưa từng có ai.”

“Tại sao?” Lần này Cẩm Dư Niên tiếp tục bất ngờ.

Cố Diệp Ly mỉm cười nhìn ra ngoài, “Đối với một đứa trẻ mồ côi như em thì ngày sinh nhật chỉ là một vài con số trên tờ giấy, không hơn không kém. Em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người vì mình mà nhớ đến sinh nhật.”

Cẩm Dư Niên không nói chuyện, chỉ nhìn Cố Diệp Ly, bây giờ anh vẫn đang nhớ đến ánh mắt lấp lánh vừa rồi của cô. Khi nghe cô nói những lời này, anh biết cô đều giấu đi vẻ mặt không vui, vẫn luôn cười rạng rỡ như vậy. Anh thừa nhận rằng anh rất khâm phục nụ cười của cô, hay là nói Cố Diệp Ly đang làm anh cảm động.

“Cố Diệp Ly.”

“Hửm?”

Cố Diệp Ly vừa ngẩng đầu, Cẩm Dư Niên liền kéo cô, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia. Cùng lúc đó pháo hoa bên ngoài nở rộ khắp bầu trời, tiếng hò reo của mọi người cũng bị lấn áp. Giây phút này Cố Diệp Ly thả lỏng, tham lam mυ"ŧ hương vị trong khoang miệng Cẩm Dư Niên.

Sau đó hai người cùng về lại chung cư cũ chỗ Cố Diệp Ly đang sinh sống. Họ cuốn theo cảm xúc, cơ thể quấn lấy nhau triền miên cả đêm dài. Lần này cả hai người đều tỉnh táo, dù chỉ hẹn hò tám ngày nhưng những chuyện như vậy diễn ra rất tự nhiên.



Cuối tuần, cả hai được nghỉ nên quyết định đi ăn và mua sắm, còn đến cả các quán ăn ven đường để mua đồ ăn nhanh.

Thực sự khó có thể tưởng tượng rằng một Cẩm đại thiếu gia của tập đoàn Cẩm Thị lại ngồi ăn tại quán ven đường, gọi hamburger và khoai tây chiên.

Cố Diệp Ly cắn ống hút, một tay chống cằm nhìn Cẩm Dư Niên, “Anh, chúng mình kết hôn đi.”

“...”

“Em không cần tổ chức đám cưới, trực tiếp đi đăng ký kết hôn là được. Dù sao thời buổi bây giờ không hiếm chuyện bí mật kết hôn nữa.”

“...”

Cẩm Dư Niêm im lặng nhìn cô, đối với những chuyện này chính anh cũng chưa sẵn sàng, chưa từng nghĩ tới. Ngay cả gia đình cũng không nhắc tới, vì vậy anh có chút bất ngờ.

Cố Diệp Ly trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, không hề nói đùa, “Không phải anh nói chúng ta cần thời gian sao? Chúng ta đã ở bên nhau được mười ngày rồi.”

Cẩm Dư Niên nhìn cô, một lúc sau anh lên tiếng, “Em không để ý việc anh đã có nhà hay chưa sao?”

Lần này đến lượt Cố Diệp Ly bất ngờ, “Giá nhà ở Hoa Nam đắt như vậy, người không mua được nhà đầy ra đó. Thuê nhà cũng rất tốt.”

“Nhưng tiền tiết kiệm của anh không nhiều, sợ rằng không thể cho em cuộc sống tốt.”

“Không sao, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng. Vì lớn lên ở cô nhi viện nên em sẽ không có của hồi môn, anh cũng không cần đưa em sính lễ. Chúng ta đơn giản một chút, đi đăng ký kết hôn là được.”

Khoan đã, tại sao cô lại cứ đi theo tiết tấu của Cẩm Dư Niên như vậy, rõ ràng cô là người mở đầu mà…

Hai người nhìn nhau vài giây, Cố Diệp Ly nhìn Cẩm Dư Niên đang ngơ ngác không có phản ứng, cô không nhịn được mà cười lớn, “Không ngờ anh cũng có bộ dáng này đấy. Em lừa anh được rồi đó, ngày Cá tháng Tư vui vẻ nhé anh yêu.”

So với Cố Diệp Ly đang ôm bụng cười, ngược lại Cẩm Dư Niên không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. Anh cảm thấy cô thật thú vị, giống như một người bạn có thể sống cùng. Dù sao mẹ anh cũng giục gấp lắm rồi, chi bằng cứ kết hôn trước rồi tính, tránh để Cố Diệp Ly thay đổi chủ ý.

“Này, không phải anh đang giận đấy chứ? Đùa, em chỉ đùa chút thôi. Nay là ngày Cá tháng Tư đó, anh không biết sao?”

Trầm mặc mấy giây, Cẩm Dư Niên đột nhiên đứng dậy, kéo tay Cố Diệp Ly, “Đi thôi.”

Do gấp gáp, Cố Diệp Ly gần như không kịp cầm túi lên, “Này anh anh đang làm gì vậy? Đau, đau tay em…”

Cẩm Dư Niên thấy Cố Diệp Ly kêu đau liền dừng lại, tay cũng thả lỏng hơn, “Đi đăng ký kết hôn.”

“Ơ, hả? Cái gì? Là sao?”

Cô chưa kịp tiêu hóa những gì Cẩm Dư Niên nói thì đã bị anh nhét vào xe, sau đó chiếc xe khởi động rồi lái thẳng về phía trước.