Chương 4: Chờ tin nhắn mà đói quá!

Chuẩn bị đến giờ ăn trưa, Cố Diệp Ly nằm oải xuống bàn làm việc, cô chăm chú nhìn điện thoại, suy nghĩ một chút liền lấy can đảm nhắn tin cho Cẩm Dư Niên, “Lát nữa chúng ta cùng đi ăn được không?”

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Cố Diệp Ly lại tiếp tục nhìn điện thoại chờ đợi hồi âm.

“Diệp Ly, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?” Một đồng nghiệp đi qua và gõ lên bàn của cô.

“Xin lỗi, anh cứ đi đi.” Cố Diệp Ly thẳng thừng từ chối, bởi cô đang nghĩ trong lúc ăn cơm với người khác Cẩm Dư Niên sẽ trả lời cô thì sao?

Vì vậy Cố Diệp Ly tiếp tục chờ đợi nhưng Cẩm Dư Niên vẫn không trả lời cô. Mãi cho đến khi hết giờ nghỉ trưa, bắt đầu làm buổi chiều thì Cố Diệp Ly cũng hết hy vọng. Cô nằm bò trên bàn vì đói, không còn cách nào khác đành ăn tạm cái bánh quy trong tủ cá nhân. Cô vừa nhai vừa mắng, “Dù có bận thì chí ít anh cũng phải nói cho mình biết chứ.”

“Diệp Ly, sao lại ăn bánh thế này?” Một đồng nghiệp thấy cô có vẻ mệt mỏi liền quan tâm chạy tới.

“À, gần đây em đang giảm cân.” Cố Diệp Ly cười gượng trả lời.

“Ăn bánh quy để giảm cân sao? Như vậy không hiệu quả đâu. Đây, ăn chuối sẽ tốt hơn.” Nói rồi đồng nghiệp đưa cho cô hai quả chuối.

“Cảm ơn chị nhiều.”

Cố Diệp Ly cảm kích vì bây giờ cô đang rất đói, cô không thể nhịn đói vì như vậy rất khó chịu. Rốt cuộc thì cô cũng có thể tồn tại đến giờ tan làm nhờ vào hai quả chuối.

Xong việc cô chán nản chậm rãi thu dọn đồ đạc và rời khỏi công ty, trong lòng vẫn hậm hực vì đến giờ Cẩm Dư Niên vẫn chưa phản hồi tin nhắn của cô. Cô thở dài một hơi, cảm thấy bản thân đang mộng tưởng xa với. Bọn họ chỉ ngủ với nhau một đêm, có lẽ chỉ là niềm vui qua đường, không thể tính lời anh nói là thật.

Cố Diệp Ly vỗ tay vào má hai cái để bản thân tỉnh táo hơn. Đột nhiên một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa công ty, mặc dù có chút quen mắt nhưng đầu óc trống rỗng khiến cô không suy nghĩ nhiều. Bây giờ bao tử của Cố Diệp Ly đang kêu gào muốn đi ăn ngay lập tức.

Đang định đi vòng xuống hầm lấy xe thì cửa sổ ô tô từ từ hạ xuống, “Đang thẫn thờ gì vậy?”

Nghe được âm thanh của Cẩm Dư Niên, cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh đang ngồi trong xe. Cái người này, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

“Lên xe đi.” Cẩm Dư Niên nhẹ nhàng nói.

Cố Diệp Ly không có phản ứng, chỉ vẫn còn chút giận dỗi nên vẫn đứng nơi đó nhìn anh. Cẩm Dư Niên cảm thấy kỳ quái liền cười hỏi, “Sao vậy, mới đó mà đã không nhận ra anh sao?”

Cố Diệp Ly không nói gì, thở dài lên xe. Không lẽ cô đã dính vào tên đàn ông thiếu tinh tế rồi?

“Muốn ăn gì?”

“Cẩm Dư Niên, thực ra…” Cố Diệp Ly ấp úng nói.

“Có chuyện gì vậy?” Cẩm Dư Niên nhìn cô nghi hoặc.

Suy nghĩ một chút, Cố Diệp Ly nhìn thẳng mắt đối phương nói, “Cẩm Dư Niên, em không phải loại người bám đuôi hay muốn quấy rối người khác, nếu anh không thích em thì đừng ép buộc. Mặc dù em thích anh nhưng anh không cần phải thương hại. Chúng ta chỉ gặp hai lần, rồi ngủ cùng nhau một đêm mà thôi. Chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, nên cũng không quan trọng, vì vậy anh không cần phải chịu trách nhiệm vì điều đó.”

Cẩm Dư Niên trầm mặc nhìn cô. Anh không hiểu con mèo nhỏ này lại quậy cái gì nữa. Mới hôm trước nằng nặc đòi kết hôn, hôm nay lại giận dỗi như vậy.

Cố Diệp Ly im lặng một lát, cô tiếp tục nói. “Vậy nên em đi trước, không làm phiền anh nữa.”

Vừa định mở cửa xe thì Cẩm Dư Niên gọi lại, “Cố Diệp Ly, tại sao em thích anh?”

“Không có lý do gì cả, chỉ là em thích anh thôi. Em thích anh và em nghĩ anh là người em đang tìm kiếm, vậy thôi.”

“Em thậm chí còn không biết anh là ai, vậy mà nói muốn kết hôn cùng anh sao?”

“Không phải hôm đó chúng ta đều gặp mặt xem mắt ư? Em thích anh và anh không ghét em đúng không? Hơn nữa em chưa chồng, anh cũng vậy. Mà anh là con trai, em là con gái, tại sao không thể kết hôn?”

“Đơn giản vậy sao” Cẩm Dư Niên nheo mắt nhìn cô. Anh không nghĩ cô gái này lại có thể giải thích vấn đề quan trọng theo hướng đơn giản như thế.

Cố Diệp Ly cũng khó hiểu nhìn anh, “ Anh muốn phức tạp như nào?”

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, Cẩm Dư Niên cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu nổi cô gái trước mặt. Cảm giác có gì đó sai sai nhưng càng hỏi lại càng thấy không có vấn đề gì. Đúng thật hai người cũng coi như đã có buổi xem mắt, cũng ngủ với nhau và anh không ghét cô. Thực sự không tìm ra lý do để từ chối cuộc hôn nhân này. Nếu có thì chỉ là đã quá nhanh rồi!

Cuối cùng Cẩm Dư Niên chịu thua, anh xoa xoa đầu cô an ủi, “Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Nhưng mà sau này đừng tìm anh vào buổi trưa, lúc đó anh phải làm việc. Có thể buổi tối cùng nhau ăn cơm và đi chơi, anh sẽ báo trước với em, được không?”

Cố Diệp Ly bất ngờ, “Vậy là anh biết em nhắn tin cho anh vào buổi trưa?”

“Đúng vậy.”

Nghe vậy Cố Diệp Ly nắm chặt tay nhẫn nhịn. Vậy là anh ta có biết mình nhắn tin, vậy mà không thèm trả lời. Mắc công bản thân nhịn đói để chờ đợi hồi âm, bây giờ đến một câu xin lỗi cũng không có…

Cẩm Dư Niên khởi động xe, “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Lẩu.” Cố Diệp Ly trả lời dứt khoát, hiện tại cô đang rất đói nên không muốn đôi co với anh nữa.

“Lẩu?” Cẩm Dư Niên kinh ngạc nhìn cô. Anh suy nghĩ một chút rồi trực tiếp đưa cô đến một nhà hàng mà không nói lời nào. Đây không phải một nơi sang trọng, đơn giản là một nhà hàng lẩu bình thường. Hai người ngồi bên cửa sổ, trước mặt có nồi lẩu và rất nhiều đồ ăn.

Cố Diệp Ly mỉm cười, hai mắt tròn xoe nhìn đồ ăn ngon trên bàn. Cẩm Dư Niên ăn không nhiều, phần lớn đều nhìn cô ăn.

“Anh không thích ăn lẩu à?” Cố Diệp Ly thấy Cẩm Dư Niên không động đũa liền hỏi.

Anh cười đáp, “Không phải, chỉ là buổi tối anh không quen ăn nhiều.”

“Được, vậy sau này chúng ta đi ăn chút gì đó nhẹ nhẹ. Hôm nay em đói quá rồi.”