Chương 2: Sói đưa về nhà

Mấy ngày sau đó Cố Diệp Ly vùi đầu vào công việc nên rất nhanh cô đã quên đi tình huống đáng xấu hổ kia. Lần này cô được cấp trên giao phó nhiệm vụ tham gia một buổi tiệc lớn gặp mặt một số công ty hợp tác.

Thực sự cô không thường xuyên có dịp ăn mặc đẹp, vì vậy Cố Diệp Ly khá hứng thú với sự kiện tối nay. Cô khoác trên mình chiếc váy đỏ ôm sát eo, thực sự cô rất tự tin về vòng eo con kiến của mình.

Sau một loạt bài diễn thuyết của vị lãnh đạo cấp cao, mọi người vui vẻ nâng ly rồi tự do nói chuyện. Do uống hơi nhiều nên bây giờ Cố Diệp Ly cảm giác hơi choáng váng, vì vậy cô lựa chọn rút lui vào một góc vắng người

Mặc dù màn đêm đã bao phủ nhưng thành phố vẫn sáng đèn một cách xinh đẹp. Cố Diệp Ly đứng một mình bên cửa sổ hướng mắt nhìn ngắm các tòa nhà sáng lấp lánh. Tay nhẹ lắc lư ly sâm panh màu hổ phách, dưới ánh đèn vàng màu sắc của nó lại càng trong trẻo.

“Cố Diệp Ly.”

Đột nhiên một giọng nói xa lạ nhưng vẫn mang theo chút quen thuộc vang lên, Cố Diệp Ly quay lại theo phản xạ. Trước mắt cô là bóng người cao lớn, ngước lên lại khiến người ta sửng sốt không thôi.

“Anh, anh…” Không nhầm được, đây chính xác là cái người cô nhận nhầm hôm bữa. Trái đất tròn nhưng thật không ngờ sẽ gặp lại nhau sớm như vậy.

Cẩm Dư Niên cười, giọng điệu mang phần trách móc, “Tại sao cô không nghe điện thoại?”

“À, cái đó…” Cố Diệp Ly nhớ lại một chút, hình như cũng có một vài cuộc gọi từ số lạ và cô đã không nghe máy, sau này cũng không nhớ đến để gọi lại do công việc quá nhiều.

“Hóa ra tôi bị từ chối.” Cẩm Dư Niên nhẹ nhàng cụng ly với Cố Diệp Ly, chính bản thân anh cũng không ngờ sẽ gặp ở đây. Nhưng như vậy cũng tốt, thay vì phải giả nai nói chuyện với mấy người kia thì ở đây chào hỏi vài câu với cô còn tốt hơn.

“Không, không phải.” Cố Diệp Ly luống cuống trả lời. Liệu cô có nên nói với anh rằng cô không nghĩ anh sẽ thực sự gọi cho cô. Hơn nữa thời gian qua có nhiều việc ở công ty phải xử lý nên cô không bận tâm về cuộc gọi của số lạ đó.

Chẳng biết phải trả lời như thế nào trong tình huống khó xử này, Cố Diệp Ly đành ngước mắt lên đối diện với anh. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, đôi mắt của Cẩm Dư Niên thật đẹp, tràn đầy ma lực.

Hình như do uống nhiều nên mặt cô bây giờ hơi nóng, nhưng dưới tình huống như vậy thì vẫn nên cố say thêm chút nữa để lấy cớ rời đi.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Cố Diệp Ly dứt khoát uống cạn chỗ sâm panh còn lại. Nhưng rượu còn quá nhiều, nhiêu đó đã quá sức với cô rồi.

Cố Diệp Ly choáng váng rồi, cô cảm thấy bản thân không đứng vững được nữa, Cẩm Dư Niên thấy vậy liền đưa tay đỡ nhưng bị từ chối, “Cẩn thận, cô say rồi.”

“Ừm, xin lỗi.” Cố Diệp Ly loạng choạng dựa vào tường, cô sờ tay lên gò má đang nóng bừng của mình, mơ hồ nhìn Cẩm Dư Niên, “Hôm đó cho tôi xin lỗi nha, tôi cứ nghĩ anh là đối tượng bạn tôi giới thiệu. Vì có chút gấp gáp tôi chưa nhìn qua ảnh đối phương nên, nên là…”

Cẩm Dư Niên nhìn Cẩm Diệp Ly nhấp thêm một ngụm rượu lớn, đến khi trong ly không còn gì nữa thì thay cô cầm lấy. Anh cảm thấy có chút buồn cười, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy đâu cần luống cuống đến thế.

“Vậy lần sau tôi gọi, nhớ nghe máy là được.” Cẩm Dư Niên thích thú nhìn người con gái trước mặt.

Vì có tác dụng của men nên lần này Cố Diệp Ly dứt khoát gật đầu đồng ý, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó liền cười gượng, “Anh cho tôi xin số được không? Tôi sợ sẽ bỏ qua số lạ lần nữa.”

Cẩm Dư Niên bật cười nhìn cô, “Hóa ra là vậy. Được, cô đưa điện thoại đây.”

Tự mình lưu phương thức liên lạc xong xuôi thì trời cũng muộn, Cẩm Dư Niên dựa vào phán đoán thấy Cố Diệp Ly không thể đi về. Anh đề xuất, “Đã muộn rồi, tôi đưa cô về nhà nhé?”

Tất nhiên Cố Diệp Ly không từ chối. Dù sao cô cũng là con gái, nếu nhầm lẫn được gặp và nói chuyện với một người đẹp trai như Cẩm Dư Niên cũng tốt, cô không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Suốt đường đi cả hai đều không nói gì, chiếc xe cứ thế lặng lẽ chạy trên đường, bên trong vang lên giai điệu của một bản nhạc nhẹ nhàng.

Cuối cùng xe dừng lại phía dưới căn hộ của Cố Diệp Ly.

“Đến nhà tôi rồi. Lần này cảm ơn anh nha.”

Cẩm Dư Niên gật đầu rồi nhìn về phía hành lang tăm tối, “Bên kia tại sao không có đèn vậy?”

Nghe vậy Cố Diệp Ly cũng ngó lại xem, “À, chúng đều hỏng rồi.”

“Vậy để tôi đưa cô lên phòng được không?” Cẩm Dư Niên một tay đỡ Cố Diệp Ly, một tay cầm điện thoại soi đường.

Một loạt hành động này khiến trong lòng Cố Diệp Ly dâng lên cảm giác ấm áp.

Không biết là do men rượu, hoặc là tiếng nhạc trong xe… hay là trời đêm nay có chút ánh trăng màu bạc lãng mạn.

Đến trước cửa, Cố Diệp Ly nhẹ giọng nói lời cảm ơn. Khi phải tạm biệt thì hai người lại đứng nhìn nhau vài giây.

Bất ngờ Cố Diệp Ly kiễng chân hôn Cẩm Dư Niên khiến anh kinh ngạc, nhất thời sửng sốt.

Ngay khi Cố Diệp Ly có ý định hôn lần nữa, Cẩm Dư Niên lập tức đẩy cô ra theo phản xạ, lại nhìn đối phương ngại ngùng sờ gò má ửng hổng khiến anh nhất thời run rẩy.

Cố Diệp Ly cũng nhận thấy bản thân vừa rối có chút mất bình tĩnh, cô cười cười nói, “Xin lỗi, tôi… ừm, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt, ngủ ngon nhé!”

Dứt lời cô liền mở cửa định đi vào để thoát khỏi không khí gượng gạo, điều không ngờ là Cẩm Dư Niên lại nắm lấy tay giữ cô lại.

Cố Diệp Ly quay lại nhìn, vì ánh sáng quá mờ mịt nên không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt đối phương. Cô chỉ có thể dựa vào hơi thở gấp gáp của Cẩm Dư Niên mà phán đoán một chút.

“Hôm đó em không trả lời điện thoại, anh đã rất buồn bực.” Giọng nói trầm thấp có chút nũng nịu, lại thêm chút men say của Cẩm Dư Niên khiến trái tim Cố Diệp Ly đập loạn.

Chưa kịp đợi cô phản ứng thì cơ thể nhỏ bé đã bị Cẩm Dư Niên ra sức ấn vào tường rồi hôn nhẹ lên môi. Nụ hôn điêu luyện cùng hơi thở gấp gáp lập tức khiến Cố Diệp Ly rung động.

Nhất thời không thể kiềm chế, nụ hôn nóng bỏng đốt lên những tia lửa điện. Cả hai đều không thể khống chế cơn say của mình, hai cơ thể quấn lấy nhau miên man, cứ thế để mọi chuyện xảy ra.