Chương 4: Cậu muốn thế nào?

Ôn Huyền nhìn theo bóng lưng của hắn, đột nhiên có chút ước ao bản thân được giống như Mạc Trần Linh, muốn làm cái gì thì làm… Ánh mắt dần trở nên xuất thần, đã không còn nghe thấy Mạc Không Sơn phía sau nói cái gì nữa…

Ôn Huyền nắm chặt khay trong tay, trong lòng có chút phiền muộn, đúng là quái quỷ mới đồng ý lời của chị bưng chè ngọt lên cho Tiểu Oan Chủng này. Nhớ đến lời dặn dò tận tình của chị Lý, “Tiểu phu nhân, thiếu gia thích nhất đồ ngọt, cậu ấy không có ý xấu. Chỉ là sau khi bà chủ qua đời, cậu ấy vẫn không quen nhìn khi nhìn ông chủ đưa phụ nữ về nhà. Hiện tại cô và ông chủ đã ổn định rồi, chỉ là cậu chủ nhất thời không thể chấp nhận được…”

Lời sau lảm nhảm, Ôn Huyền không đủ kiên nhẫn nghe hết. Chị Lý cũng có phần tốt bụng, cậu không nỡ từ chối nên trở thành một bà mẹ kế độc ác. Ôn Huyền đứng ở cửa phòng của Mạc Trần Linh, hít một hơi thật sâu, vén mái tóc ướt đang rũ trên ngực.

Mái tóc đen dài thẳng là tóc thật của cậu, đã nuôi thật nhiều năm, bởi vì vừa rồi chị Lý vội vàng hét lên, cậu còn chưa kịp sấy khô. Sợ chậm trễ, nên ngay lập tức cậu bưng canh rồi đi đến trước cửa phòng Mạc Trần Linh.

“Cốc cốc cốc—--”

“Cốc cốc cốc—--”

Khi gõ cửa lần thứ nhất, trong phòng không có người đáp lại, Ôn Huyền đợi vài phút rồi lại gõ một lần nữa.

“Có chuyện gì?” Cửa phòng mở ra, đập vào mắt chính là Mạc Trần Linh nửa người trần trụi, với áo choàng tắm quấn quanh thân dưới.

“Ư …” Trong chốc lát, Ôn Huyền đột nhiên không biết để mắt vào nơi nào. Thoáng hạ giọng một chút, cậu cố nén sự bồn chồn trong lòng, “Chị Lý ... Nhờ tôi bưng chè ngọt này cho cậu, cậu ... Uống lúc còn nóng…”

Mạc Trần Linh nhìn người phụ nữ trước mặt với đôi mắt sâu thẳm, giống như cuối cùng rồi cũng không còn quấn lấy mình như cái bánh chưng nữa. Một chiếc áo khoác rộng, bên dưới là một chiếc quần đùi. Đôi chân thon dài thẳng tắp khiến hắn hoa cả mắt.

“Ừ.” Nhàn nhạt lên tiếng, Mạc Trần Linh xoay người trở về phòng, nhưng cửa vẫn chưa đóng. Ôn Huyền sững sờ tại chỗ, giống như không biết hắn như vậy là có ý gì.

Rất nhanh, một giọng nói kéo lại dòng suy nghĩ của cậu, “Cô còn chờ gì nữa? Định cho tôi uống canh nguội sao?”

“Tay nghề của chị Lý đã nhượng bộ, lần này thật quá ngọt.” Mạc Trần Linh không mặc quần áo, vẫn như cũ ra mở cửa. Phần bụng rắn chắc, phần da thịt rõ rệt, còn lấm tấm những giọt nước, trông đặc biệt mê người.

Ôn Huyền nuốt nước miếng trong tiềm thức, cậu đã thề rằng mình là trai thẳng, nhưng thật sự không thể cưỡng lại một người đàn ông trẻ trung và hấp dẫn như vậy “Khoe khoang thân hình” trước mặt mình. Chẳng qua là khi nghe thấy lời hắn nói, Ôn Huyền lại âm thầm bĩu môi, nếu không phải chị Lý nói qua với cậu, thì có lẽ cậu đã tin rồi.

Chị Lý nói rằng, Tiểu Oan Chủng Mạc Trần Linh này thích nhất đồ ngọt, càng ngọt càng tốt. Món chè ngọt này có thể ngọt nhưng tuyệt đối không thể không đủ ngọt.

Cậu thật sự không nhận ra, Mạc Trần Linh không có lôi kéo, tính tình cũng không giống một người thích đồ ngọt, thế nhưng lại thích đồ ngọt như vậy. Nếu không phải chị Lý thực sự nuông chiều Tiểu Oan Chủng này, cậu đều luôn nghi ngờ có phải đang giở trò với mình hay không.

“Đợi lát nữa tôi sẽ nói với chị Lý một tiếng, để lần sau chị ấy cho ít đường lại.”

Mạc Trần Linh nghẹn ngào, đương nhiên không thể để cho chị Lý biết, nếu không sẽ bị lộ tẩy. Ngay sau đó thanh lọc cổ họng, đôi mắt phượng quyến rũ của hắn nhìn về phía Ôn Huyền dò xét, “Nói đi, cô muốn gì?”

“Cái gì?” Ôn Huyền vừa mới thất thần, không để ý tới Mạc Trần Linh nói gì. Cậu đang nghĩ xem phải dành thời gian để gặp mẹ một chút. Lúc trước Mạc Không Sơn đã đưa cho mình một khoản tiền, cậu cần phải có thời gian để làm thủ tục chuyển viện cho mẹ.

“Cô còn trẻ như vậy, chịu gả cho Mạc Không Sơn? Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô. Đừng nghĩ rằng hôm nay gọi cô một tiếng là mẹ nhỏ, cô sẽ thật sự xem mình là mẹ nhỏ của tôi.” Mạc Trần Linh cũng nhìn người phụ nữ thất thần này, cũng không quan tâm.

Ôn Huyền hiểu rõ ý hắn, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt lạnh lùng không có một tia khát vọng, “Xin lỗi, trước tiên vẫn chưa được. Trần ...Bạn học Mạc, nếu cậu không muốn gọi là mẹ, hoàn toàn có thể không gọi, tôi cũng không để ý. Tôi cũng sẽ không chủ động khıêυ khí©h cậu, cũng không cần lo lắng tôi sẽ thèm muốn gia sản của cậu.”

“Xì—” Vốn dĩ Mạc Trần Linh có chút bị ánh mắt của người phụ nữ này thu hút, nhưng khi nghe những gì cậu nói, nhịn không được cười nhạo. “Không thèm muốn tài sản, đừng nói với tôi giữa cô và ông già có một thứ gọi là tình yêu.”

“Chuyện này không quan trọng, cậu chỉ cần yên tâm, tôi có thỏa thuận tài sản trước hôn nhân.”

“A…Chuyện này làm sao mà biết được, hơn nữa, ông già cưng chiều cô như vậy.” Mạc Trần Linh đứng lên, cao hơn Ôn Huyền một cái đầu. Hắn chậm rãi cúi đầu đến gần Ôn Huyền, hơi nóng ẩm ướt phun lên da thịt, khiến Ôn Huyền cảm thấy có chút ngứa ngáy. “Đến lúc đó, sẽ chia cho cô một nửa tài sản cũng không chừng…”

“Vậy cậu muốn thế nào?” Ôn Huyền cảm thấy mất kiên nhẫn, Tiểu Oan Chủng này, sao lại phiền như vậy?

“Làm thế nào? Không được tốt cho lắm.”

“...”

“Đúng vậy, tôi đây là muốn chọc giận cô?”