Chương 3: Phía dưới của mẹ nhỏ ăn thật ngon

“Tiểu Huyền, em dậy sớm vậy.” Mạc Không Sơn ngồi trên sô pha, nhìn thấy Ôn Huyền từ ngoài cửa bước vào, vội đặt tờ báo trên tay xuống.

Ôn Huyền gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy, anh Mạc.”

Ôn Huyền nhận lấy khăn lông từ trên tay của chị Lý, ánh mắt dừng trên người Mạc Không Sơn. Mạc Không Sơn đã gần 50 tuổi, chưa từng chịu vất vả, làn da cũng được chăm sóc rất tốt, nên trông ông ta nhìn như người tầm 40 tuổi, có thể thấy khi còn trẻ ông ta cũng rất phong độ.

“Nào trước cứ ăn cơm cái đã, giờ không còn nhiều người trẻ giống như em đâu ăn uống nghỉ ngơi đều theo giờ giấc.” Mạc Không Sơn không quan tâm đến sự thờ ơ của Ôn Huyền, dù sao thì ngay từ đầu cũng chính sự lạnh lùng xa cách này đã thu hút ông ta.

Lời vừa dứt, Ôn Huyền mới vừa đi tới bàn ăn, thì phía sau đã vang lên một tiếng cười tủm tỉm. Hai người cùng nhìn lên, trên mặt Mạc Trần Linh vẫn còn để lộ ra vẻ khinh bỉ, trên vai hắn đang choàng một chiếc khăn lông cùng kiểu dáng với Ôn Huyền.

Ánh mắt của Mạc Trần Linh như cố ý vô tình mà nhìn trên người Ôn Huyền, hôm nay cậu vẫn mặc đồ thể thao kín đáo, từ đầu đến chân, chỉ lộ ra cái cổ, rất trắng, hai mắt lóe lên màu trắng. Một cảm giác khó có thể giải thích lướt qua trái tim hắn, nhưng rất nhanh đã biến mất không để lại chút dấu vết nào.

“Mày không thể đi đứng cho đàng hoàng được à, rồi học ở đâu cái điệu bộ cà lơ phất phơ đó vậy.” Mạc Không Sơn nhìn dáng vẻ không chút đứng đắn của Mạc Trần Linh mà nhíu mày, trong nháy mắt đã tuôn ra một tràng những lời trách mắng.

“Ôi, tổng giám đốc Mạc, như vầy không đúng à, tôi đã làm giống như vậy mà, sao lại không khen tôi chứ?” Khuôn mặt Mạc Trần Linh lộ ra nét giễu cợt, trong mắt cũng hiện lên sự mất kiên nhẫn.

Ôn Huyền cúi đầu giả vờ làm chim cút, cuộc chiến giữa hai cha con bọn họ chỉ cần đừng liên lụy đến cậu là được. cậu cúi đầu, cẩn thận uống hết cháo trong bát, từ từ xoa dịu nỗi bồn chồn trong lòng. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mặt cậu vẫn có chút nóng lên.

Không thể phủ nhận, Mạc Trần Linh thật biết cách khiến cho người ta phát điên. Nét mặt thâm trầm được hình thành một cách tự nhiên, mỗi một câu nói ra đều rất đúng lúc, khiến cho người khác bị đâm chọc đủ kiểu. Rõ ràng chỉ là động tác lau mồ hôi đơn giản, nhưng lại toát ra mùi hormone nồng đậm, cho dù cậu có là nam, cũng bị cảnh tượng đó làm cho tê dại.

Mạc Không Sơn bị nghẹn, tiếp đó gầm lên: “Mày có thể so sánh với Tiểu Huyền sao?! Sao mày không thử nhìn lại xem cái đức hạnh đó của mày, hôm nay tao sẽ nhận giấy chứng nhận kết hôn với Tiểu Huyền, cũng đã tới lúc mày nên chào hỏi chính thức rồi, gọi một tiếng dì Ôn đi.”

“Dì Ôn” Đột nhiên được xướng tên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mạc Không Sơn, hôm nay sẽ nhận được giấy chứng nhận kết hôn sao? Chuyện này, sao không nói trước với cậu? Nhưng chứng minh thư của cậu là giả, nên cũng không cần phải lo lắng quá.

“Giám đốc Mạc người không phải là mắc bệnh lẩm cẩm của người già chứ, hôm nay là thứ bảy, Cục Dân Chính sẽ không mở cửa.” Vẻ giễu cợt trong mắt Mạc Trần Linh càng thêm rõ ràng, ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên người Ôn Huyền đang đứng đối diện.

“Mày quan tâm nhiều làm cái gì, nói mày chào hỏi có một tiếng mà mày lôi đâu ra nhiều tật xấu vậy hả.” Mạc Không Sơn lại bị tức nghẹn, ngay sau đó thẹn quá hóa giận.

“Chào hỏi, chào hỏi là được chứ gì, nếu là vợ mới của chủ tịch Mạc, thì tôi nhất định phải lên tiếng chào rồi.” Sắc mặt Mạc Trần Linh không có chút khước từ nào, rất sẵn lòng đồng ý, điều này khiến cho sắc mặt của Mạc Không Sơn tốt hơn một chút.

Ngón tay Ôn Huyền di chuyển, muốn nói không cần. Cậu cảm thấy ánh mắt của Mạc Trần Linh giống như muốn ăn mình, rồi lại như không đành lòng nói: “Dì Ôn” Nói xong chính bản thân hắn cũng không chịu nổi.

Nhưng mà, Mạc Trần Linh cũng không cho cậu cơ hội để nói không, thay vào đó hắn nói ra một câu rất thâm thuý rằng: “Mẹ nhỏ, phía dưới của mẹ ăn ngon thật.”

Ôn Huyền chưa kịp phản ứng lại, thì khuôn mặt Mạc Không Sơn đã đỏ bừng vì tức giận: “Nhãi ranh, mày đang nói vớ vẩn cái gì về dì của mày vậy!”

Mạc Trần Linh trưng ra vẻ mặt vô tội mà nhìn về phía Mạc Không Sơn, nghi ngờ hỏi: “Tổng giám đốc Mạc, ngài sao vậy? Phía dưới của mẹ nhỏ thật sự ăn rất ngon, chẳng lẽ ngài chưa ăn phía dưới của mẹ nhỏ sao?”

“Éc… Ngài Mạc, tối hôm qua Trần Linh đói bụng, nên tôi làm cho cậu ấy một bát mì gà.” Ôn Huyền đỡ trán, nhưng Tiểu Oan Chủng này, lại muốn nói ra những lời gây hiểu lầm như vậy.

Biết mình đã hiểu lầm khuôn mặt già của Mạc Không Sơn đỏ lên, cơn tức giận lên trán lại bị buộc phải dập lửa. “À ... thì ra là vậy, anh không biết Tiểu Huyền còn khéo nấu ăn như vậy.”

“Chỉ là chút tay nghề cỏn con, nếu anh Mạc ăn quen rồi, thì về sau em có thể thử làm một ít.”

“Chúng ta sẽ sớm lấy được giấy chứng nhận kết hôn, đừng kêu xa lạ như vậy, cứ gọi tôi Không Sơn là được …”

“...Được......”

“Xuy—” Mạc Trần Linh không nghe nổi nữa, đặt chén đũa trong tay xuống, trở về phòng tắm rửa.