Chương 2: "Cô" muốn lấy lòng tôi?

Nhưng một giọng nói rất nhanh đã cắt ngang lấy dòng suy nghĩ, khiến cậu có chút trầm mặc, thanh âm lọt vào tai có chút khó chịu.

“Cô chính là người phụ nữ lão già kia mới cưới về?”

Câu nói khiến này khiến Ôn Huyền có chút tỉnh táo lại, không chỉ từ những câu chữ trong câu, mà còn từ giọng điệu của cậu ta. Cậu do dự, không biết mình có nên đi xuống hay không. Lại nói giữa cậu và Mộ Không Sơn vẫn chưa có giấy kết hôn, cũng chưa tính tới hôn lễ.

Thêm một điều nữa là cậu không nên ở đây quá lâu, dù sao trong mắt bọn họ thân phận của cậu hiện tại là một người phụ nữ. Bây giờ cậu chỉ có thể trốn khỏi Mộ Không Sơn một thời gian, dù sao thì bản thân vẫn còn phải lo số tiền viện phí rất lớn của mẹ.

Mộ Trần Linh nhìn người phụ nữ đang yên lặng trước mặt mình không hề tỏ ra một chút sợ hãi, ngược lại cảm thấy cô ta có chút không muốn để ý tới mình. Điều này khiến Mạc Trần Linh cảm thấy khó chịu, vốn dĩ những cuộc hôn nhân trước kia của Mạc Không Sơn đã khiến hắn rất không thoải mái, thứ yêu ma quỷ quái nào ông ta cũng muốn đem về, lần này lại còn dọa sẽ cùng người này kết hôn.

Chẳng qua lần này tầm nhìn của ông ta có chút cải thiện, mặc dù Ôn Huyền trước mặt này môi đỏ răng trắng, nhưng các góc cạnh khuôn mặt cũng được xem là sắc sảo, không giống như đã từng phẫu thuật.

Mộ Trần Linh bỗng chốc sinh ra cảm giác muốn sờ lên khuôn mặt đó, khiến hắn không khỏi bị bản thân dọa sợ.

Ngay sau đó tầm hắn đi xuống, ăn mặc thật kín mít, ngực không thấy một chút nhấp nhô nào, không có lấy một điểm nữ tính.

Thấy vậy, Mạc Trần Linh không suy nghĩ gì mà hỏi trong vô thức: “Cô rất lạnh?”

“Hả?”

Ôn Huyền nhất thời không có phản ứng, biểu cảm khó hiểu vẫn còn đọng trên khuôn mặt lại trông có chút đáng yêu khó giải thích được, tim Mạc Trần Linh bỗng chốc lệch đi vài nhịp, sau đó sắc mặt liền tối sầm lại, trong lòng thầm mắng: “Mẹ kiếp, thế mà mình lại cho rằng người phụ nữ này có chút đẹp mắt.” Đó chắc chắn là một suy nghĩ sai lầm chết tiệt.

“Cái đó...”

Ôn Huyền muốn gọi tên Mạc Trần Linh, cứ tưởng rằng hôm nay sẽ gọi “Trần Linh”, nhưng bây giờ người đang đứng trước mặt thì cậu lại không thể thốt nên lời.

“Cậu đói rồi sao?”

Do dự một hồi lâu, Ôn Huyền cũng không nghĩ tới bản thân sẽ nói ra câu này. Cũng có lẽ tính tình của Mạc Trần Linh có chút giống trẻ con, nếu như cậu nhớ không lầm thì cậu lớn hơn cậu ta một tuổi.

Câu hỏi đã ra khỏi miệng rồi, Ôn Huyền cũng không muốn tiếp tục tranh chấp thêm nữa, mà lại hỏi tiếp “Cậu muốn ăn gì?”

Nghe được câu nói này, Mạc Trần Linh thầm cười nhạo trong lòng, người phụ nữ này không lẽ là đang muốn lấy lòng mình? Sớm như vậy đã muốn làm mẹ kế rồi? Sau đó nở nụ cười đầy khinh bỉ: “Sao? Cô muốn nấu cơm cho tôi ăn à?”

Cậu không tin người phụ nữ mà Mạc Không Sơn tìm về này lại có thể biết nấu ăn, chắc chỉ là làm ra vẻ cho cậu xem mà thôi.

Khi đang chuẩn bị nhìn xem vẻ vặt không biết phải làm sao của Ôn Huyền, lại không ngờ rằng cô ta lại chỉ khẽ “Ừm” một tiếng. Sau đó lập tức không nhanh không chậm bước đến bên cạnh hắn, Mạc Trần Linh dường như có thể ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng dưới đầu mũi. Chợt so sánh một chút, hắn phát hiện người phụ nữ này vậy mà cũng có chút cao, thấp nhất cũng gần 1m8, sau đó lại nghĩ tới chiều cao của Mạc Không Sơn, sao lại cảm thấy chiều cao của hai người có chút cách biệt.

Hắn chỉ biết người mà Mạc Không Sơn tìm có độ tuổi không cách biệt với mình là mấy, tuổi này vừa lúc vào đại học, nhưng cô ta lại không đến trường, mà đi theo bên cạnh Mạc Không Sơn. Nghĩ đến điều này, ánh mắt Mạc Trần Linh lóe lên một tia u ám.

“Cậu dịch ra một chút? Tôi muốn lấy ít mì” Ôn Huyền nhìn Mạc Trần Linh đang đứng chắn trước cửa tủ lạnh, theo bản năng nhíu mày lại. Cậu đối với đàn ông một chút cảm giác cũng không có, dù gì sau này cậu cũng sẽ không tiếp xúc với cậu ta. Đợi đến khi nào bệnh của mẹ đã chữa gần hết, cậu sẽ đưa mẹ rời xa nơi này là được.

Mạc Trần Linh nghe thấy giọng nói của Ôn Huyền liền lập tức dịch người sang một bên. Một giây sau đó, một bên mặt truyền đến cảm giác ngứa ngứa như thể có gì đó vừa lướt qua. Tóc của người phụ nữ này không được chăm sóc nhiều, cũng không được uốn xoăn, đơn giản chỉ để thẳng. Nếu không phải nét mặt cô ta có chút lạnh lùng, thì chắc hẳn chính là kiểu mối tình đầu thời đại học.

Nhìn như vậy, Mạc Trần Linh có chút xuất thần, khi Ôn Huyền chuẩn bị bật bếp lên, mới tỉnh lại từ trong suy nghĩ vừa rồi.

“Cô định cho tôi ăn mì?”

“Đã rất muộn rồi, trước tiên cứ ăn tạm một chút, ngày mai để thím Lý lại làm cho cậu. Tối nay cậu muốn ăn gì, lấy ra hâm nóng lại một chút là được”.

Ôn Huyền thậm chí đến mi mắt cũng không nhấc lên, giọng nói còn vương theo một chút buồn ngủ.

Nhìn thấy dáng vẻ Ôn Huyền như vậy, Mạc Trần Linh không ngừng tự hỏi có phải người phụ nữ này không để mình vào trong mắt hay không. Nhưng miệng không thể không thốt ra:

“Cô nửa đêm thức dậy nấu cơm chỉ để lấy lòng tôi?”

Nghe được lời này, thân thể Ôn Huyền nhất thời cứng đờ, chỉ để lấy lòng cậu ta sao? Cũng có thể nói như vậy đi, tất nhiên sau này sẽ chẳng còn bất cứ quan hệ gì, nhưng mà đứa nhỏ này thật khiến cậu có chút phiền não.

Vì để có thể bình an vô sự trôi qua khoảng thời gian này, lấy lòng như thế cũng không phải là không được.

“Ừ, có thể nói như vậy. Vậy cậu muốn ăn mì gà hay mì cà?”

Vốn dĩ đều muốn cho hết vào nhưng mà Ôn Huyền thần không biết quỷ không hay lại hỏi thêm một câu.

“Mì gà, tôi thích ăn thịt”.